Bữa tối đã sẵn sàng. Nhìn mấy bộ chén đĩa đã được đổi mới khiến cô vô cùng áy náy, chuyện là lúc trưa có vô tình làm vỡ hết một nữa số chén đĩa cũ ấy mà...
Trong bữa ăn cũng chẳng ai nói với ai lời nào, biết sao được vì anh khá trầm tính mà.
Hôm nay sau khi ăn xong thì Vĩ Phong không cùng Thiên Di xem tivi nữa mà anh đi thẳng lên thư phòng xem xét tài liệu.
Nhớ lại chuyện lúc chiều An Nhiên nói với Thiên Di, Lục thị sắp ra mắt sản phẩm mới. Chắc dạo này anh bận bịu nhiều lắm. Nhìn người ta đi, công việc bận đến tối mặt tối mũi, còn cô thì cứ suốt ngày ăn không ngồi rồi. Phải làm gì đó cho anh mới được.
Thiên Di bưng một tách cafe đến thư phòng của anh, cô quên mất việc gõ cửa cứ thế mà bước vào.
Nhìn dáng vẻ tập trung vào công việc của anh đi, thật chững chạc và có một sức hút kì lạ nào đó.
Có vẻ như anh không cảm nhận được sự hiện diện của Thiên Di ở trong phòng. Đến lúc này cô mới lấy tay gõ nhẹ cửa một cái.
Vĩ Phong ngước mặt lên nhìn bắt gặp gương mặt rạng rỡ cùng tách cafe trên tay cô khiến môi anh bấc giác cong lên. Cô đang quan tâm anh đó sao?
"Lại đây." Vĩ Phong vỗ tay lên đùi bảo cô ngồi vào đó.
Loading...
Thiên Di cười cười đặt tách cafe trên bàn rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh. Cô vẫn chưa quen lắm với sự tiếp xúc thân mật như vậy.
"Anh cứ làm việc của mình đi, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tuoi-muoi-tam/1730132/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.