Tưởng Cầm cưỡng ép mình nhắm mắt lại: “Em muốn ngủ.”
Mộ Dung Hoành Nghị cười: “Cùng nhau.”
Câu nói này nghe thực sự khiến người khác thẹn thùng, tim đập thình thịch, ngực Tưởng Cầm đập thình thịch, cố gắng xua đuổi những âm thanh hỗn độn trong đầu, không ngừng thôi miên mình.
Cứ như vậy, cô mơ màng ngủ đi.
Lúc tỉnh lại, người bên cạnh đã đi từ sớm rồi. Cô thức dậy, xuống giường, đẩy cửa phòng đi ra, chị Ngọc đang bận rộn, thấy cô đã dậy, liền bước lên trước: “Cô chủ, ngủ có ngon không?”
Tưởng Cầm chỉ gật đầu, hỏi chị Ngọc: “Mộ Dung Hoành Nghị đâu?”
“Cậu chủ đi đến công ty rồi, cậu ấy nói hôm nay sẽ rất bận, bảo cô không cần phải đợi cậu ấy về ăn cơm tối.” Chị Ngọc nói như vậy, sau đó, cô quay người, khẽ giọng nói: “Cô chủ, tôi nấu canh đậu đỏ cho rồi.”
“Cảm ơn chị Ngọc.”
Tưởng Cầm đánh răng rửa mặt xong, ngồi trước bàn ăn, chị Ngọc bưng bát canh đậu đỏ đặt trước mặt cô, cúi đầu nói: "Nhân lúc còn nóng, cô chủ uống đi."
Tưởng Cầm thử một miếng, hương vị rất ngon, nên đã ăn liền hai bát.
Chị Ngọc đứng bên cạnh, trong mắt hiện lên một tầng nước mỏng, bà ta lập tức rời mắt đi nói: "Cô chủ, cô ngủ thêm một lúc đi."
Tối qua không được ngủ ngon, lúc này quả thật có chút buông ngủ. Tưởng Cầm đồng ý, đứng dậy đi về phòng tiếp tục ngủ.
Chị Ngọc thu lại ánh mắt phức tạp, trốn vào trong phòng khách, vội vàng gọi điện thoại.
"Tôi đã làm theo những gì các người nói rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372173/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.