Hơn 3h chiều, Mộ Dung Hoành Nghị từ công ty trở về, vừa đi vào đến cửa đã hỏi: “Có nghe lời của chị Ngọc không, ăn nhiều một chút?”
Chị Ngọc cười: “Cô chủ, cô xem đi, tôi nói không sai chứ.”
Tưởng Cầm đứng lên, đi qua đỡ Mộ Dung Hoành Nghị đến phòng khách: “Đứng nói không cảm thấy đau sao, anh thử mỗi ngày ăn nhiều như vậy xem, không khó chịu mới lạ ấy!”
Mộ Dung Hoành Nghị không cho là như vậy: “Nếu như anh có thể mang thai, anh sẽ thử.”
Tưởng Cầm không còn gì để nói, nhân cơ hội véo eo anh một cái, Mộ Dung Hoành Nghị cười, quay người ôm lấy cô, bàn tay to lớn đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve 2 cái, đầy ẩn ý nói: “Nếu như có thể nuôi tiểu Mộ Dung khỏe mạnh, anh sẽ khen thưởng cho em.”
Tưởng Cầm dựa vào vai anh, bộ dạng uể oải hỏi: “Thưởng cho em cái gì?”
Anh cười: “Trước tiên phải giữ bí mật.”
Tưởng Cầm cũng lười hỏi, lúc nhà họ Tưởng còn hưng thịnh, về mặt vật chất Lưu Bình luôn cố gắng thỏa mãn cô, vì vậy, đối với việc khen thưởng, cô sớm đã không còn ham muốn.
Lúc này, chị Ngọc nhận điện thoại, nói chuyện rất lâu, sau đó vành mắt đỏ hoe vội vàng chạy đến: “Cậu chủ, trong nhà tôi có chuyện gấp, tôi muốn xin nghỉ một ngày.”
Mộ Dung Hoành Nghị gật đầu đồng ý, Tưởng Cầm quan tâm hỏi: “Chị Ngọc, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ôi, đều là do đứa con trai không chịu thua kém của tôi…” Chị Ngọc lắc đầu, không muốn nói nhiều, sau khi tạm biệt hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372171/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.