Tưởng Cầm cười nói đúng, tiêu chuẩn của Đàm Tô là hàng đầu ở trong nước, ông ta có nói như vậy cũng không hề khoa trương một chút nào.
Đàm Tô cười một tiếng rồi nói: “Học trò à, sư phụ nói là con cũng đừng có đi ra nước ngoài, đi theo sư phụ mà bế quan đi.”
Trong lòng của Tưởng Cầm khẽ động, đúng vậy đó, ra nước ngoài phải tách ra khỏi Mộ Dung Hoành Nghị lâu như vậy, còn không bằng mượn cơ hội này đi theo sư phụ học hỏi.
Lập tức những tích tụ ở trong lòng tan thành mây khói.
“Vâng ạ.” Cô vui vẻ đồng ý.
“Được, tám giờ sáng mai, sư phụ không thích người khác đến trễ đâu.”
“Con hiểu rồi.”
Tưởng Cầm nắm chặt cái điện thoại, phải nói với Mộ Dung Hoành Nghị như thế nào đây? Nếu như mà biết mình đã lén lút bái sư từ sớm, chắc là anh sẽ tức giận, nhưng mà Tưởng Cầm cũng có tính tình mạnh mẽ, chỉ cần chuyện cô đã quyết định thì cô sẽ không lui.
Hạ quyết tâm, cô đứng dậy ra khỏi phòng làm việc, đi thẳng đến tầng 29.
Thư ký báo là tổng giám đốc đang tiếp khách, cô liền ngồi ở bên ngoài chờ, không ngờ đến là vừa chờ thì bất tri bất giác cô dựa vào ghế sofa ngủ thiếp đi.
Đợi đến lúc Cao Dương đẩy Mộ Dung Hoành Nghị ra tiễn khách, lúc trở về thì "a" lên một tiếng.
“Sao vậy?” Mộ Dung Hoành Nghị mệt mỏi nói.
“Là cô Tưởng.”
Nghe nói như vậy, Mộ Dung Hoành Nghị lập tức chau lông mày: “Cô ấy ở đâu?”
“Ở cửa ra vào, ngủ thiếp đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372157/chuong-492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.