Trong lúc vô tình cô ta đã lộ sự khinh thường ở trong mắt, bên ngoài Dương Vịnh Hy vẫn mỉm cười lễ phép nhưng trong lòng càng thêm oán hận.
“Cô là em gái của Tưởng Cầm đúng không?” Dương Vịnh Hy lên tiếng, ánh mắt bình thản nhìn cô ta.
Tưởng Xuân nghi ngờ nhíu mày: “Sao cô lại biết?”
“Tưởng Cầm là con gái của tổng giám đốc cũ, người trong công ty đều biết cô ta nên người bên cạnh cô ta cũng được chú ý.” Dương Vịnh Hy nhàn nhạt trả lời.
Tưởng Xuân nghe vậy thì cũng có lý. Nhưng cô không thích dáng vẻ Dương Vịnh Hy giống như không có gì giấu được cô ta vậy, vì thế cô ta ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Tôi cũng biết cô là ai!”
Dương Vịnh Hy cười: “Tôi vốn muốn khiêm tốn, nhưng tôi lại là vợ chưa cưới của Mộ Dung nên rất khó.”
Tưởng Xuân khinh thường trong lòng, nếu không phải cô ta dựa vào gia đình cho mình không ít thì Mộ Dung Hoành Nghị sẽ không coi trọng người phụ nữ bình thường như vậy! Đúng là không có gì để đắc ý.
“Cô Dương, vừa rồi tôi xin lỗi.” Tưởng Xuân xin lỗi, không hề thấy sự chân thành. Cô ta nói xong thì định rời đi, Dương Vịnh Hy gọi cô ta lại.
“Cô Tưởng, cô có phiền nếu tôi chiếm mất thời gian của cô hay không.”
Tưởng Xuân dừng lại, tò mò nhìn cô ta. Dương Vịnh Hy khẽ cười nói: “Ha ha, cô Tưởng đừng hiểu lầm, tôi có việc muốn tâm sự với cô.”
…
Sau khi Tưởng Cầm tan làm thì không nhận được điện thoại của Tưởng Xuân như mọi ngày.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372131/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.