“Không cần.” Tưởng Cầm không thèm quay đầu lại, trả lời: “Anh nói rất đúng, anh không cướp không, vì vậy không thể trách anh, nếu phải trách chỉ có thể trách tôi! Cho dù phải làm giao dịch cũng không nên tìm một tên ác ma để làm!”
Sự mất mát này, cô thừa nhận!
Để giành lại biệt thự và công ty, cô phải dựa vào chính mình và không thể tin tưởng bất kỳ ai.
Nghe thấy xong, Mộ Dung Hoành Nghị bật cười: “Tưởng Cầm, tôi khâm phục khí phách của cô, nhưng bây giờ so những thứ không có giá trị về mặt vật chất cô càng cần những thứ thiết thực hơn.”
“Đã muộn rồi, không tiễn nữa.”Ngay cả tâm trạng muốn nói chuyện với anh cũng không còn, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, rời đi càng xa càng tốt.
Nói một câu “tạm biệt” sau đó đẩy cửa đi vào.
Mộ Dung Hoành Nghị đứng tại chỗ, thu lại ý cười trên mặt, ánh mắt tối sầm lại. Anh không rời đi ngay mà hút hết điếu thuốc cuối cùng, mới mở cửa xe ngồi vào, đánh vô lăng, đi về phía con đường nhỏ.
Tưởng Cầm đứng ở trên ban công, ánh mắt vẫn luôn dõi theo, cô luôn cảm thấy tối hôm nay anh kỳ lạ một cách khó hiểu.
Đúng lúc này, Lưu Bình nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một cốc sữa nóng, nhìn trộm vẻ mặt của cô, thận trọng nói: “Tiểu Cầm, người lúc nãy….là Mộ Dung Hoành Nghị đúng không?”
Biết mẹ mình đã nhìn thấy hết, Tưởng Cầm cũng không phủ nhận, “ừ” một tiếng, sau đó cầm cốc sữa uống hơn nửa cốc.
Lưu Bình đứng đối diện với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372111/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.