Trước đây, lúc ở trong tù, buổi tối chỉ có thể nhìn thấy ánh trăng qua ô cửa sổ nhỏ, lúc đó thứ xa hoa nhất chính là tự do. Bây giờ, cô đã có nhiều tự do, nhưng lại có chút mất mát. Con người quả nhiên là một loài động vật không biết trân trọng, lúc có được rồi thì lại không biết trân trọng, lúc muốn trân trọng lại không biết làm thế nào để có được.
Cứ ngồi như vậy, bụng cô lại kêu “ục ục”, lúc này mới nhớ ra tối nay cô chưa ăn gì mà đã uống mấy cốc rượu.
Tưởng Cầm muốn quay người đi vào nhà, nhưng chân trái lại đau đến mức không nhấc lên được. Chống đỡ cả một ngày, cổ chân vừa sưng vừa đỏ. Cô cởi giày ra xoa mắt cá chân đau đến mức lông mày nhíu chặt lại.
Lúc này, điện thoại lại reo lên, là chiếc điện thoại chuyên dụng mà Mộ Dung Hoành Nghị đưa cho cô. Không biết tại sao cô lại không chút do dự nhấc máy.
“Ở đâu?” Anh hỏi thẳng.
“Nhà tôi.” Cô dừng lại một lúc, sau đó lại tự giễu nói: “Rất nhanh, không phải nữa.”
“Bây giờ lập tức qua đây.” Giọng nói của anh vẫn lộ ra sự căm hận.
Tưởng Cầm đột nhiên có chút không vui, giọng nói cũng không khỏi cao hơn: “Tối nay tôi không muốn đi.”
Ban đầu anh có chút sững sờ, dường như không ngờ cô sẽ phản kháng. Sau đó anh lại bật cười. Đương nhiên Tưởng Cầm không ngốc đến mức xem đó là một biểu hiện có ý tốt gì, ngược lại cả người cô căng cứng.
Tiếng cười đột nhiên dừng lại: “Cho cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372110/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.