Nghiêm Túc nhìn cô thật lâu, nói: “Tôi chỉ là ra xem thử cô có chuyện gì không.”
Một câu của anh lại khiến cô có chút cảm động.
Tưởng Cầm rũ mắt, không muốn để anh thấy cảm xúc tràn ra khỏi mắt mình, giọng nói đè thật thấp: “Tôi rất ổn.”
Cô sớm đã quen dựa vào chính mình, cho dù thật sự có chuyện, cô cũng tuyệt đối một mình chống đỡ.
Anh gật đầu: “Vậy thì tốt.” Lúc xoay người quay về, anh lại dừng lại, nói: “Có gì cần tôi giúp đỡ thì cô cứ nói.”
“Ừa.”
Cô đáp, nhìn bóng lưng anh, ngực tràn đầy cảm động.
Tưởng Cầm bình tĩnh lại, quyền khống chế chuyện này đang nằm trong tay Mộ Dung Hoành Nghị, cô vẫn phải ra tay giải quyết từ phía anh!
Vực dậy tinh thần, gọi điện thoại cho Lưu Bình, sau đó bèn đi thẳng lên tầng hai mươi chín.
Mộ Dung Hoành Nghị sớm đã đợi cô, nhàn nhã đứng trước cửa sổ sát đất, hai tay đút vào túi quần. Đường cong phần lưng của anh rất đẹp, vai rộng eo thon, vóc dáng trời sinh, quần áo thế nào cũng có thể hợp người. Anh mặc sơ mi tây trang, trong vô hình lại thêm chút khí chất lạnh lùng.
Tay anh cầm điện thoại, đang nói chuyện với Dương Vịnh Hy.
“Đúng...vừa bị cắn...động vật gì...” Anh quay đầu lại, liếc nhìn Tưởng Cầm, chậm rãi trả lời: “Trong công ty không biết đâu ra một con mèo hoang...”
Tưởng Cầm nhíu chặt mày, ánh mặt lạnh lẽo.
Nếu cô thật sự là mèo hoang thì tốt rồi, sớm đã cào rách khuôn mặt xinh đẹp đó của anh rồi, bớt nhìn thấy ghét!
“Vắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372104/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.