“Giữ chặt..."
Dương Mạn Tinh bị treo trên không trung, đến lúc này cũng đã bình tĩnh nhìn anh ta: "Buông tay ra đi, đây là con đường tôi đã chọn, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng."
Hai mắt Tập Lăng Vũ đỏ hoe, cố hết sức giữ lấy cô ta: "Con đường mà cô đi chỉ vì một người không yêu cô mà ngay cả bản thân cô và con của cô mà cô cũng mặc kệ sao?!"
“Đúng vậy.” Mái tóc Dương Mạn Tinh tung bay trong gió, thổi đến rối tung: “Từ khoảnh khắc anh ấy cứu tôi ở nơi này, con đường của tôi chính là đi vì anh ấy.”
"Ngu xuẩn!"
Tập Lăng Vũ nghiến răng, trên cánh tay nổi đầy gân xanh, hai má đỏ bừng, cố gắng kéo cô ta lên.
Dẫu sao thì Dương Mạn Tinh cũng là một phụ nữ mang thai sắp sinh, cân nặng cũng không nhẹ, Tập Lăng Vũ đã thử kéo lên vài lần nhưng vẫn không được, cơ bắp truyền đến một trận đau nhức nhưng anh ta vẫn giữ chặt nó, hai mắt mở to, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Những ký ức hơn mười năm trước lại nhồi nhét vào tâm trí cô ta, Dương Mạn Tinh trước mặt và Dương Mạn Tinh của lúc đó dần dần chồng chéo lên nhau...
Bàn tay anh ta nắm chặt hơn: "Kiên trì." Anh ta nói.
Dương Mạn Tinh không nói nữa, cô ta cúi đầu nhìn phía dưới chân mình, đường xá vắng vẻ, ngõ hẻm yên tĩnh, gió thổi hướng bắc, trời quang mây tạnh.
Tập Lăng Vũ muốn kéo cô ta lên, anh ta gầm lên như dã thú, do dùng quá sức, cơ thể anh ta đột nhiên bị kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372048/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.