"Im miệng!" Phạm Vy Hiên cắn răng, ánh mắt u ám: "Tôi không muốn nhìn thấy anh, đi ra ngoài!"
"Phạm Vy Hiên…"
Không đợi anh ta nói thì cửa được mở ra.
"Chuyện… Chuyện gì vậy?" Vẻ mặt bà Liên khó hiểu, cảm giác bầu không khí trong phòng rất kỳ lạ, bà nhặt gối lên, nghi ngờ hỏi: "Hai đứa… Đang cãi nhau?"
"Không có." Trương Thanh Đình lập tức cười tủm tỉm giải thích: "Phạm Vy Hiên muốn xuất viện về gặp Cẩn Hành, nhưng con đang khuyên cô ấy."
"Haiz! Thì ra là vậy!" Bà Liên nhẹ nhàng thở ra, không khỏi đi tới trách mắng: "Phạm Vy Hiên, không phải mẹ nói con phải nghỉ ngơi cho tốt sao? Vừa rồi mẹ đã bàn bạc với bác sĩ, chỉ cần con tốt hơn thì cuối tuần chúng ta có thể xuất viện."
Phạm Vy Hiên thu lại ánh mắt lạnh lùng từ trên người Trương Thanh Đình: "Con biết rồi."
Bà Liên đi đến thu dọn gối đầu: "Đừng giở tính trẻ con nữa, mau nằm xuống đi."
"Vâng."
Phạm Vy Hiên nằm xuống thì Trương Thanh Đình nói: "Mẹ, thời gian không còn sớm, để Phạm Vy Hiên nghỉ ngơi đi, chúng ta về nhà thôi."
"Được." Bà Liên lại dặn dò Phạm Vy Hiên vài câu, sau đó đi theo Trương Thanh Đình rời khỏi bệnh viện.
Phạm Vy Hiên nhắm mắt lại, cố gắng đè nén cơn tức giận, không muốn bất kỳ ai nào làm phiền mình.
Khi xe dừng lại ở nhà họ Liên, bà Liên nói Trương Thanh Đình dừng xe.
"Mẹ, sao vậy?"
Bà Liên ngồi phía sau xe, trên mặt che giấu sự u ám, không thấy rõ cảm xúc.
"Thanh Đình, vừa rồi con và Phạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372044/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.