Ngày hôm sau, bà Liên đi thăm cô thì Phạm Vy Hiên vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ hai mắt sưng đỏ một chút.
"Mẹ." Cô bình tĩnh lên tiếng: "Chuyện này đừng nói với Cẩn Hành."
Bà Liên đỏ mắt gật đầu: "Mẹ cũng nghĩ như vậy."
"Hôm nay con đến bệnh viện."
Bà Liên ngẩng đầu: "Nhưng bác sĩ nói cơ thể của con còn rất yếu…"
Cô mím môi mỉm cười: "Con có thể, con không có nhiều thời gian lãng phí nữa."
Bà Liên hiểu ý của cô nên đi lên hai bước ôm cô vào trong lòng, giọng đầy nghẹn ngào: "Lúc đầu mẹ biết Cẩn Hành thích con, mẹ cũng không chấp nhận con… Hiện tại mẹ trịnh trọng xin lỗi con."
Bà Liên buông ra, cũng cố gắng tươi cười: "Con trai mẹ cưới vợ, chỉ có thể là con."
Phạm Vy Hiên cụp mắt xuống, cố gắng che giấu nước mắt sắp rơi xuống: "Con mới là người nói xin lỗi, không phải vì con thì mẹ nhất định còn sẽ có một người con trai khỏe mạnh. Cho nên… Người nên nói xin lỗi là con…"
Bà Liên lắc đầu, nắm chặt tay cô: "Cho dù ông trời thử thách thế nào thì chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt."
Phạm Vy Hiên càng cúi đầu thấp hơn nhìn bụng nhỏ hơi nhô lên, cô có thể cảm nhận được một sinh mệnh bé nhỏ trong cơ thể mình, mặc dù sắp rời xa cô nhưng cũng đã từng tồn tại. Cũng cho cô rất nhiều mơ ước, động lực giúp cô sống tiếp! Cô nghĩ đến chuyện sắp mất đi thì trái tim đau như dao cắt.
Trong phòng bệnh cao cấp, bà Liên và người giúp việc đi vào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372043/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.