Một khúc kết thúc, mấy người ùn ùn khen ngợi, Tuyết Chi không khỏi cảm khái: “Vy Hiên, mình chỉ biết tiếng đàn của cậu hay, nhưng trước giờ không biết, nghe tiếng đàn của cậu có kích động chảy nước mắt.”
Prasad cũng nói: “Đúng đúng, chính là như vậy, ngày nào chị cũng nghe, nhưng vẫn không nhịn được thương cảm.”
Quay đầu sang, chị ấy chân thành nói: “Vy Hiên, em phải vui vẻ một chút, như vậy mới tốt cho thai nhi. Bé ngày nào cũng ở trong bụng mẹ, thương cảm quá nhiều không tốt.”
Vy Hiên thu đàn, cười nói: “Không nghiêm trọng như hai người nghĩ đâu, bé biết mẹ không phải đang đau lòng.”
Chỉ là hoài niệm.
Hai người cũng không nói gì nữa, lúc này, một bóng trắng rõ rệt lại gần, Tuyết Chi ngẩng đầu, trong ánh mắt là người đàn ông nhã nhặn tuấn tú, vóc dáng rất cao, có chút gầy.
Cho rằng anh ta tới bắt chuyện, mặc dù diện mạo anh ta không tệ, Tuyết Chi cũng vẫn cảnh giác, dùng tiếng anh hỏi anh ta: “Chào anh, có chuyện gì sao?”
Vy Hiên nghe thấy ngẩng đầu, thấy là người này, cũng không có phản ứng nào khác.
Liên tục ba buổi chiều, anh ta đều xuất hiện trong cửa hàng, chỉ là yên lặng ngồi trong góc, đợi cô kéo xong một khúc, lại để lại tiền rời đi, ngày nào cũng vậy.
Đối phương dùng tiếng Trung rành rẽ trả lời: “Nếu không để ý, tôi muốn nói vài câu với cô này.”
Tuyết Chi sững sốt, lại nhìn Vy Hiên.
“Được.” Vy Hiên rất thoải mái, ngồi trên ghế mây ở cửa, đối phương ngồi đối diện cô.
“Cô là cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372032/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.