Khoảng thời gian này không gặp, Tập Lăng Vũ vô cùng gầy, đường nét gò má cũng ngày càng rõ ràng.
Anh nhìn cô, nói: “Em mập rồi.”
Vy Hiên cười, ánh mắt rũ xuống: “Prasad sợ tôi không đủ dinh dưỡng, ngày nào cũng ép tôi ăn rất nhiều, muốn không mập cũng không được.” Nghĩ tới gì đó, lại hỏi: “Có phải rất xấu không?”
Anh cười: “Không xấu.”
Vy Hiên gật đầu: “Ừ, vậy thì tốt.”
Ánh mắt rơi lên bụng khẽ nhô ra của cô, Tập Lăng Vũ ngồi xổm xuống, do dự vươn tay ra, bàn tay to vẫn đặt lên trên, cảm giác xúc cảm nơi đó căng cứng, anh không dám dùng sức, chỉ khẽ đặt lên.
“Thời gian thật nhanh.” Cô nói: “Đã bốn tháng rồi.”
“Bé ngoan không?” Anh hỏi.
“Ừa, mới vừa học cử động, vẫn rất ngoan.”
Thật lâu sau, anh ngẩng đầu, thông qua ánh mặt trời phía sau, gương mặt cô có chút mờ ảo: “Em chăm sóc cho mình và bé đều rất tốt.”
“Là công lao của Prasad.”
Anh quay đầu đi, nhìn về phía sau cô, người phụ nữ tên Prasad đó cũng đang nhìn về phía này, trong mắt lo lắng rõ ràng.
Anh nói: “Em gặp được một người tốt.”
Vy Hiên mỉm cười: “Tôi thường có thể gặp được người tốt.”
Anh cúi đầu, cười khổ: “Đáng tiếc, tôi không phải.”
Nhìn chằm chằm anh, cô nói: “A Vũ, tôi bây giờ rất tốt.”
Biểu cảm của Tập Lăng Vũ có chút cứng ngắc, không nói gì, cô biết anh đến vì điều gì.
“Nhưng tôi không tốt.” Anh trầm giọng, bi thương sắp trầm tới đáy vực.
“Biết em ở đây, tôi không muốn tới, nhưng mà, tôi không nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372031/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.