Bài hát "Hàng ngàn cơn gió" bắt nguồn từ thơ ca cổ của Ấn Độ.
Theo truyền thuyết, có một cặp vợ chồng người Ấn Độ, sau khi vợ mất, người chồng muốn đi theo vợ vì không thể chịu đựng nổi. Kết quả là lúc sắp xếp đồ đạc của vợ, anh ta tìm thấy bức thư mà vợ anh ta để lại cho anh ta:
Xin đừng đứng bên mộ em mà khóc
Em không ở đó nằm ngủ mãi mà không tỉnh dậy.
Em đã biến thành hàng ngàn cơn gió.
Một bài thơ tuyệt đẹp trải qua dòng sông dài lịch sử, giống như làn gió mát vẫn mãi hát du dương:
Sẽ có một ngày nào đó, cuối cùng tôi cũng sẽ ra đi, nhưng tôi không bao giờ biến mất.
Đừng khóc vì tôi, tôi không ở đó, tôi không bao giờ rời xa.
Tiếng đàn cello nhẹ nhàng, đượm buồn, giai điệu sâu lắng bất thình lình tác động đến sợi dây mong manh nhất trong tim, một đầu là cảm xúc và một đầu là lý tưởng. Sự run rẩy của những sợi dây đàn đan vào nhau hóa thành hàng ngàn hàng vạn sợi trong gió.
Tiếng đàn của cô luôn có sức hút kỳ diệu, ngay từ lúc tiếng đàn cất lên đã thu hút rất nhiều người gần đó dừng lại xem.
Nhân viên của công ty Hoàn Vũ đã nhận ra cô, nghe tin Phạm Vy Hiên đang chơi đàn cello ở tầng dưới, ngay lập tức đã truyền ra khắp tòa nhà, họ cũng không quan tâm đến chuyện chưa đến giờ tan sở phải tuân thủ quy định mà đi ra. Thật không ngờ lại nhìn thấy tổng giám đốc, người luôn nghiêm khắc trong công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1371987/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.