Tiểu Phương tai thính nghe thấy tên Vy Hiên, lập tức ra hiệu: “Xuỵt!”
Vy Hiên chớp chớp mắt, lập tức quay đầu nhìn Dương Hoảng, hưng phấn nói: “Thầy! Vừa nãy họ gọi tên con sao?”
Dương Hoảng cũng không kìm lòng được bị ảnh hưởng bởi tâm tình cô, mỉm cười gật đầu: “Còn không mau lên nhận thưởng.”
Tuần Lãng cũng cảm thấy bất công, nhưng cuộc thì là như vậy, tiêu chuẩn xét duyệt quá phức tạp! Giáo viên ban giám khảo đều có sự yêu thích riêng của mình, nhất là âm nhạc, không thể đi đến thống nhất! Lại thêm một đống học sinh được giáo viên nào đó của học viện nào đó đề cử tới, khi tới thì trong lòng mọi người đều biết rõ, đây là muốn được giải.
Cúi đầu nhìn chiếc cúp trong lòng, Tuần Lãng cũng chỉ bất đắc dĩ cười khổ. Cho dù không thích dùng nó để đánh giá âm nhạc của mình nhưng cũng phải thừa nhận tầm quan trọng của nó. Nhiều lúc nó chính là chìa khoá có thể mở cánh cửa thiên đường rộng lớn hơn, tươi đẹp hơn.
Tiểu Phương tới bên Dương Hoảng, nói lời từ tận đáy lòng: “Chị Vy Hiên khiến con nghĩ tới hồi mới học Cello… Con tham gia một cuộc thi mà ai ai cũng sẽ nhận được giải nhưng vẫn vui mừng hệt như có được cả thế giới…” Nhìn Vy Hiên vui vẻ trên sân khấu, cô ấy nói: “Sau này con có được vô số cúp to to nhỏ nhỏ, nhưng chiếc cúp đó vẫn mãi mãi được đặt ở nơi bắt mắt nhất trong phòng con.”
Vẻ mặt Dương Hoảng hơi xúc động, hồi lâu sau ông cảm khái: “Học âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1371982/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.