Cô biết cô không làm được mà!
Họ không cần nói gì chỉ yên lặng ngồi đó, dùng ánh mắt lạnh lùng khinh miệt đã đủ đánh cô khó khăn lắm mới bò ra khỏi địa ngục lại về nguyên hình… Cô là Phạm Vy Hiên, con gái của kẻ giết người, là con gái của hung thủ hại chết mẹ Vũ!
Một đôi mắt đen khi chú ý thấy bàn tay phải khẽ run rẩy của cô thì co lại.
Sau đó thuận theo ánh mắt né tránh của cô, anh nhìn thấy vợ chồng Tập Chính Hãn đang ngồi trên lầu hai…
“Vy Hiên?”
Anh đang gọi cô.
Nhưng lúc này cô đang hoàn toàn hỗn loạn, mọi sự bất an lúc trước vào giờ khắc này đã trở thành vũ khí sắc bén phá huỷ cô.
Khi có người không kiên nhẫn lên tiếng bất mãn kháng nghị, một dáng người thẳng tắp bước lên sân khấu.
Anh ngẩng đầu nhìn cô đứng trên sân khấu, anh nói: “Vy Hiên, tôi ở đây, em chỉ cần nhìn tôi, biểu diễn cho tôi.”
Giọng nói bình tĩnh của anh như một làn gió mát thổi tới cánh đồng quê hoang vu, lượn quanh vách núi cao chót vót… Khi cô nhìn về anh, ngọn gió ấy lại nhẹ nhàng vỗ về sự sợ hãi trong mắt cô.
Cô nhìn thấy rồi, là Liên Cẩn Hành.
Anh ở đây.
Liên Cẩn Hành lùi lại sau hai bước, không nhìn người phía sau, anh đứng đó mỉm cười với cô, ra hiệu với cô rằng đây là sân khấu của một mình cô. Mà tiếng đàn của cô cũng chỉ cần vang lên vì một mình anh.
Ánh mắt Vy Hiên bắt đầu có sự thay đổi, lặng lẽ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1371981/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.