Vy Hiên nhìn Trương Thanh Đình thật sâu, nghiêng người sang, nói: "Anh Đình, chị Mạn Tinh đã hy sinh tất cả cho anh, nên anh không thể phụ chị ấy."
Trước dung nhan xinh đẹp của cô, anh thản nhiên cười khẽ: "Đúng vậy, vì cô ấy yêu anh, nên anh phải tiếp nhận không điều kiện, bằng không, anh lập tức trở thành người đàn ông phụ bạc không biết tốt xấu. Nhưng mà, cứ được yêu là phải đáp lại, tình yêu trên thế giới này thật sự công bằng như vậy sao?"
Thấy Vy Hiên muốn nói gì đó, anh đưa tay: "Anh nói thế không hề có ý gì khác, chỉ muốn nói với em, anh và Mạn Tinh rất tốt, em có thể an tâm." Nói xong, anh quay người đi vào.
Vy Hiên đứng nguyên một lúc lâu, không phải cô không nghe ra sự ai oán trong lời nói của Trương Thanh Đình, nhưng cái này có thể trách ai? Trách anh cầu mà không được hay là chị Mạn Tinh yêu quá đậm sâu? Bây giờ, chị Mạn Tinh đã mang thai, vấn đề cũng không còn là của hai người bọn họ nữa rồi, dù sao cũng phải có người chịu trách nhiệm. Điểm này, Vy Hiên vẫn tin tưởng Trương Thanh Đình, bỏ qua "Ham mê" đặc thù của anh thì anh vẫn là người đàn ông ưu tú.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Vy Hiên nhìn thấy chỗ cổng đậu mấy xe cảnh sát, còn có xe phỏng vấn tin tức đang đi về phía bên này.
Cô nghĩ chắc là đến phỏng vấn Liên Cẩn Hành đây mà. Càng tiếp xúc lâu với Liên Cẩn Hành, Vy Hiên càng lơ là thân phận người phụ trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1371963/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.