"Vy Hiên..." Tập Lăng Vũ mở miệng, sự run rẩy trong giọng nói chỉ có một mình anh mới biết được.
"Thật có lỗi, tôi bề bộn nhiều việc nên không gọi điện thoại được cho em." Anh tỏ vẻ nhẹ nhõm rồi còn cười cười với cô.
Vy Hiên bỗng nhiên hoàn hồn, như thế vừa nhờ tới cái gì, vội kéo vạt áo của anh, nói: "Vũ, cậu nghe tôi nói này..."
"Không cần phải nói, tôi đều hiểu cả." Anh cười dịu dàng, hai tay ôm lấy gương mặt cô, ánh mắt sáng rực: "Vy Hiên, chỉ cần em vẫn là Vy Hiên của tôi, mặc kệ em có quyết định như thế nào, tôi đều sẽ ủng hộ em! Tôi cam đoan sẽ không trẻ con như thế nữa!"
Vy Hiên khẽ nhếch môi, chậm rãi mím lại, cô yên lặng nhìn lại anh, trong lòng hoảng hốt.
Không phải là cô không để anh vào trong mắt, chỉ là…
Cô biết, người phải nói xin lỗi không phải là anh.
Nỗi áy náy điên cuồng nổi lên trong lòng, nhưng cô theo thói quen lờ đi, muốn trốn tránh, thu hết cảm xúc với thế giới bên ngoài, lùi lại để cùng anh tạo dựng thành lũy an toàn.
Anh cũng vậy, làm như không nhìn thấy sự phức tạp chồng chất trong mắt cô, dùng sự ngạo mạn của tuổi trẻ, thậm chí là tự tin mù quáng để tự nhủ: Anh là thành lũy của cô mà cô thì là toàn bộ quốc gia của anh.
Ngã tư cách đó ba con đường giờ phút này đang có đầy người tụ lại.
Tiếng còi xe cảnh sát đang đến gần, rất nhanh đã nhìn thấy một xe cảnh sát đi ở phía trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1371961/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.