Cho dù vẫn còn đang sốt, đầu óc choáng váng, Vy Hiên cũng không có cách nào từ chối, dù sao cũng là cô tùy hứng từ chức trước.
Cúp điện thoại, cô lại trở lại giường, có lẽ do tác dụng thuốc, tinh thần có chút uể oải, mí mắt rất nặng, đắp chăn, trở mình ngủ.
Điện thoại lại reo.
Cô bị đánh thức, cố gắng chống đỡ mí mắt rồi bắt máy: “A lô... Ờ... Biết rồi...”
Mơ mơ màng màng, cô cúp điện thoại.
Giấc ngủ này, ngủ cho tới buổi trưa, vẫn là Tuyết Chi gọi điện thoại tới nhắc nhở cô ăn cơm trưa, mới đánh thức cô được.
“Buổi tối mình không về.” Tuyết Chi ngừng một chút, giống như tùy ý nói: “Anh ta muốn mời mình ăn cơm.”
Vy Hiên xoa xoa huyệt thái dương, vừa nghe câu này lập tức có tinh thần: “Là với đồng chí cảnh sát nhân dân kia sao?”
Tuyết Chi hắng giọng, kiêu ngạo nói: “Mình vốn dĩ cũng không muốn đi, nhưng anh ấy nói hôm nay anh ấy có lương...” Cô cười nhạo một tiếng: “Một tháng chín triệu, còn muốn hẹn mình?”
Vy Hiên cố nén cười: “Vậy sao cậu đồng ý rồi?”
“Mình có thể không đồng ý sao? Lòng tự trọng tự cao của anh ta đắt như trứng cá muối, nếu như mình từ chối, lập tức bày mặt lạnh ra cho mình nhìn, giống như mình chê anh ta một tháng lương chín triệu vậy!”
Nghe cô than phiền một tràng, Vy Hiên đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, không nhanh không chậm hỏi: “Vậy cậu có chê không?”
“Phạm Vy Hiên, cậu đang chất vấn nhân phẩm của mình sao?”
“Dĩ nhiên không phải! Chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1371943/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.