Chương trước
Chương sau


Mấy người ở ngoài ghé tai nghe tiếng chát rõ to thì ai cũng giật mình, biết là dạo gần đây cậu không còn tình cảm với Ngọc như trước nhưng không ngờ hôm nay cậu lại ra tay đánh Ngọc như thế thì hết sức ngạc nhiên. Ba người: Nguyệt, mợ ba và mợ cả nhìn nhau hài lòng nhưng trước mặt bà Liên cũng không ai dám quá lộ liễu. Tiếng đổ vỡ và tiếng cãi cự giữa hai người trong phòng vẫn diễn ra đều đều…

– Cậu…Cậu đánh em?

– Người vợ không có phép tắc như em tôi không cần nữa, ăn nói không có trên dưới gì cả, em nên tự kiểm điểm bản thân đi!

– Cậu… Cậu đi đi!

– Không cần đuổi đâu, tôi sẽ cho em phải hối hận!

– …

Ở ngoài cứ áp tai nghe thì trong này toàn là tiếng đập đồ rồi lớn tiếng cãi nhau, bà Liên sợ căng quá lại xảy ra chuyện gì không hay nên ra sức khuyên nhủ nhưng bên trong không mở cửa mà vẫn ầm ầm tiếng đổ vỡ, mặc kệ bên ngoài ai nói gì thì bên trong vẫn không có dấu hiệu dừng lại…

Sau một hồi diễn tập mệt mỏi Ngọc lăn ra giường thì cậu cũng nằm xuống cùng cô, cậu ôm cô bắt đầu thủ thỉ:

– Hôm nay vất vả cho em rồi!

– Vậy hôn em bù đắp đi!

– Nếu có thời gian thì tôi còn muốn làm chuyện kia nữa đấy!

– Suốt ngày cậu chỉ có dẻo miệng là tài! Mà vừa nãy cậu tự vỗ vào đùi mình có đau không? Đưa em xem nào!

– Không đau mà tôi chỉ thương em!

– Sao đang vui lại tâm trạng rồi? Em không sao đâu! Miễn là chúng ta sau này được hạnh phúc. Một chút khổ này có là gì chứ!

– Biết là vậy nhưng vẫn thương!

– Thương em thì tối nay ngủ bên đó đừng có làm gì quá đáng đấy, em mà biết là em cắt!

– Yên tâm đi, tôi chỉ thất thân trong tay em thôi!

– Em yêu cậu!

– Tôi cũng yêu em! Nhớ nữa này…

– Thôi cậu ra trước đi…

Xoảng…Rầm…Lại tiếng chiếc bình hoa bị quăng xuống sàn nhà và cậu hai lúc này mở toang cửa bước ra với thái độ giận dữ :

– Em đúng là vô phép tắc! Em tự ở phòng kiểm điểm bản thân đi, từ nay tôi qua chỗ Nguyệt ở!

– Cậu…Cậu đi luôn đi!

Cả nhà lúc này ai cũng ngơ ngác khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt, không nghĩ cậu có thể lạnh nhạt với Ngọc nhanh như thế. Vậy là từ nay Ngọc đã bị thất sủng và đời Nguyệt được lên tiên. Khỏi phải nói Nguyệt là người vui nhất, mặc kệ bao ánh mắt đang nhìn thì cô ta vẫn quàng tay ôm lấy cậu mà nhỏ nhẹ nói:

– Cậu, cậu bớt giận ạ! Mình về phòng thôi!

– Ừ!

Bà Liên thấy con trai định đi ngay thì gọi lại hỏi:

– Sao hai vợ chồng lại cãi nhau rồi?

– Chuyện của vợ chồng con mẹ cứ để con tự giải quyết! Mẹ về phòng nghỉ đi ạ! Con cũng mệt rồi!

Nói rồi cậu hai cùng Nguyệt đi về phòng của cô ta luôn, bà Liên chỉ biết lắc đầu mà không nói thêm được điều gì cả. Bà không mong con mình lấy nhiều vợ nhưng chuyện đã xảy ra thì nên yêu thương đùm bọc nhau chứ sao giờ lại xảy ra cơ sự này.

Tất cả giải tán ai về phòng đó, mợ cả đỡ bà Liên về phòng cũng không dám nán lại nói chuyện như mọi lần mà xin phép về nghỉ ngơi luôn.

Lúc này bên phòng của Nguyệt, cô ta mặt mày hớn hở nói:

– Cậu cũng mệt rồi, để em lấy nước cho cậu tắm nha?

– Ừ, xong em qua phòng lấy cho tôi một ít quần áo sang đây!

– Vâng ạ!

Cô ta nghe cậu nói thế thì vui như thắng bạc, xả nước xong là đi ngay sang phòng của Ngọc, không cần gõ cửa mà cô ta xông thẳng vào phòng luôn. Thấy Ngọc ngồi trên giường vẫn nước mắt ngắn dài và dưới sàn nhà đầy những bừa bộn của trận cãi nhau lúc nãy thì cô ta cười nhếch vênh mép, vẻ mặt vênh váo nói to:

– Lấy quần áo của cậu ra đây cho tao!

– Chị có tay tự đi mà lấy!

– Mày đến như này mà vẫn còn mạnh miệng nhỉ?

– Cậu hai đã từng thương yêu tôi mà từ bỏ tôi được thì chị cũng chưa biết chừng, khéo léo mà giữ chân đi!

– Chỉ có mày ngu mới không giữ nổi cậu, ngày mày cuốn xéo ra khỏi nhà này không còn xa nữa đâu thứ hãm tài, thứ con của kẻ ở đợ!

Ngọc định đôi co với chị ta nhưng khi chị ta nhắc tới mẹ mình thì lại đau nhói ở tim, cô thấy thương cho số phận của mẹ và thương cả cho bản thân mình nữa. Đến giờ này vẫn là khổ tận cam lai, xung quanh vẫn lắm kẻ rình mò hãm hại, ngay cả những người luôn tự nhận là người thân cũng năm lần bảy lượt dồn mình vào bước đường cùng, không biết tới bao giờ cô mới có được cuộc sống bình yên đây…

Cô ta lấy quần áo xong thì vẫn chưa có ý định rời đi mà còn quay ra nói khích bác cô:

– Mày có biết tao mới xứng đáng là mợ chủ của cái nhà này không?

– Chị đừng có mơ cao kẻo ngã đau!

– Mày hãy chống mắt lên xem tao xử lý từng con cáo của cái nhà này, những kẻ nào ngáng đường tao thì tao cho bay đi hết, còn mày tao định đuổi đi nhưng tao nghĩ lại rồi, tao sẽ để mày ở lại làm con ở như con mẹ mày ngày xưa đã từng hầu hạ cha mẹ vậy. Ha ha…Con của kẻ hầu thì suốt đời cũng chỉ mang thân con ở thôi.

Cánh cửa đóng mạnh lại là tâm trạng cùng cực nhất mà Ngọc phải chịu đựng lúc này, không có nỗi đau nào bằng nỗi khổ tâm mà chính cô đang trải qua. Cuộc đời luôn bất công với những người hiền lành, sống tốt, còn kẻ gieo bão thì hiện tại vẫn luôn nhận được may mắn.

Cô nghĩ về nhiều thứ, về cậu, về tương lai của hai người thì lại cố gắng gạt bỏ nhưng tiêu cực, tự nhủ mình phải thật mạnh mẽ và tin tưởng cậu. Cố xua đi tất cả để tâm trạng được thoải mái hơn thì vừa lúc cái Na gõ cửa đi vào:

– Mợ hai! Mợ đi tắm đi rồi chuẩn bị ăn cơm, để em dọn dẹp phòng!

– Ừ.

– Mợ đừng có nghĩ ngợi gì đó nhé! Cậu biết mợ buồn thì cậu cũng buồn đó!

– Ừ, mợ biết rồi!

– Cậu sai anh Đậu đi mua đồ ăn riêng cho mợ rồi, giờ mợ thương cậu thì cố gắng ăn uống giữ gìn sức khỏe nha!

– Mợ biết rồi!

Ngọc tắm xong thì Đậu cũng đi mua đồ ăn về, toàn là món cô thích thôi, cậu đúng là rất tâm lý, luôn hiểu cô muốn gì và thích gì. Nhìn những món ăn cô mỉm cười hạnh phúc, cố lên Ngọc ơi, ngày sum vầy của hai người sẽ không còn xa nữa đâu…

Bữa tối Ngọc không xuống ăn cơm mà chỉ có cậu hai và Nguyệt, cả nhà cũng hiểu vừa mới xảy ra chuyện như thế thì Ngọc sẽ không xuống ăn cùng nên cũng không ai thắc mắc mà tập trung ăn uống bình thường.

Còn Nguyệt hôm nay nghe rõ cậu xác nhận từ nay ở bên phòng mình thì chả con e dè gì nữa mà ngang nhiên thể hiện tình cảm ra với cậu. Cô ta cả bữa cơm chỉ mải chăm sóc cậu mà khồng cần để ý xung quanh, cậu cũng không từ chối việc chăm lo của cô ta mà còn hào hứng và khen cô ta chu đáo, hiểu chuyện. Khỏi phải nói cô ta sung sướng như thế nào khi được cậu khen ngợi, cô ta cười bẽn lẽn và thầm nghĩ ngày mình làm được vợ chính thức sẽ không còn xa nữa…

Ăn xong cậu đi vào phòng làm việc còn còn Nguyệt với mợ cả và mợ ba ra bàn trà ở ngoài sân nói chuyện. Mợ cả có ý thăm dò:

– Tôi chúc mừng cô Nguyệt nhé! Cuối cùng cô cũng đánh bật được mợ Ngọc ra rồi!

– Mợ cả nói thế là ý gì? Tôi đâu có đánh bật ai chứ!

– Cô Nguyệt cứ ý tứ làm gì nữa, giúp đỡ cô lần trước là chúng tôi biết giữa chị em cô tình cảm chẳng có rồi! Chúng tôi sẽ không nói cho mẹ biết đâu. Theo tình hình này sớm muộn gì mợ Ngọc cũng nhanh chóng rời khỏi đây và người theo cậu làm việc sẽ là cô Nguyệt thôi!

– Cũng chưa biết ý cậu hai thế nào nhưng xem ra phải nhờ hai mợ lần nữa rồi!

– Đổi lại thì chúng ta đều có lợi!

– Tôi sẽ không để hai mợ thiệt thòi đâu! Nhưng mợ ba lần này chịu khó một chút chứ?

– Làm cái gì cũng được nhưng tôi không đem con tôi ra thử lần nữa đâu!

– Là giả vờ thôi mà! Tôi đảm bảo không sao đâu!

Nghe có vẻ xuôi xuôi nên hai người cũng không nói gì thêm nữa mà đi về phòng, nhìn vào cái bụng sắp sinh của mợ ba thì cô ta lại nảy ra một ý định khác. Nắm chặt tay, cô ta nhìn về hướng hai người nghiến răng nói:

– Ai cản đường, đe dọa tôi thì tôi nhất định không để người đó toaị nguyện!

Mấy hôm nay Ngọc ở nhà và người theo cậu đi làm là Nguyệt, cô ta ngày càng vênh váo và không kiêng nể gì ai cả. Từ hôm được chung phòng với cậu tới nay nhiều lúc cô ta còn tưởng rằng mình là mợ hai của cái nhà này, đến ngay bà Liên cô ta cũng không còn giữ ý tứ như ngày trước nữa.

Càng ngày cô ta càng tỏ vẻ ngang ngược và ác độc, mợ ba gần tới ngày sinh nở mà cô ta cũng tận dụng ngầm hãm hại. Nhìn thấy mợ ba và Ngọc đang đi chung với nhau từ cầu thang xuống thì cô ta cố ý kéo tay Ngọc mạnh một cái làm cô va phải mợ ba, mợ ba không kịp trở tay nên ngã bệt xuống, cũng may là chỉ còn hai bậc nữa là xuống nhà, dù không gây thương tích nghiêm trọng bên ngoài cho mợ ba nhưng cú ngã đó đã khiến cho mợ ba sinh sớm hơn dự định. Bà Liên và tất cả mọi người lo lắng cho tới khi nhận được tin mẹ tròn con vuông thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Đợi mẹ con mợ ba thực sự ổn định thì bà Liên mới nhắc tới chuyện xô xát hôm đó, khi được hỏi tình hình lúc đó như nào thì Nguyệt cãi trắng là do Ngọc đi gần mợ ba có khi là cố ý va chạm vào nên mợ ba mới bị ngã, lại thêm lời mợ ba cũng nói Ngọc cố ý hãm hại mẹ con mợ ấy thì cô không thể bào chữa cho mình được. Những vấn đề khác Bà Liên không để tâm nhiều nhưng khi động đến cháu chắt, ruột già thì bà ấy không đừng được mà lên tiếng nhắc nhở Ngọc:

– Con không thấy làm như thế là quá ác độc à? Đó là mạng người đó Ngọc!

– Thưa mẹ! Con không có lí do gì để hãm hại mẹ con mợ ấy! Huống gì con biết rõ đó là cả mạng người!

– Mợ ba nói người con chạm vào mợ ấy mà con còn cãi có thành không? Nguyệt cũng nhìn thấy như vậy mà!

– Mẹ! Con không làm nên con không nhận tội danh quá nặng này!

– Con…

Cậu hai không thể nhìn vợ mình bị ấm ức nên nói xen vào:

– Mẹ! Dù Ngọc có nhiều cái không phải nhưng con nghĩ cô ấy không làm ra chuyện hại mợ ba đâu, con chắc là do hiểu lầm thôi.

Cậu hai nói rồi nhìn sang Nguyệt, cố tình cầm chặt tay cô ta hỏi nhắc lại:

– Nguyệt! Có phải là do em nhìn nhầm không?

– Em…

Nghe cậu hỏi thế biết là không nên làm khó em gái mình thì cô ta nhanh chóng sửa lại lời nói khi trước của mình:

– Dạ! Thưa mẹ! Cậu hai nói đúng đó, có khi chỉ là hiểu lầm, con lúc đó chỉ thấy Ngọc đi gần mợ ba chứ thực sự không biết là có va chạm gì không. Cũng có khi mợ ba do bước hụt mà Ngọc đỡ không kịp nên mới vậy.

– Nguyệt nói đúng đó mẹ, chuyện này con nghĩ không phải do Ngọc làm đâu!

Bà Liên thấy mẹ con mợ ba không sao với cũng không muốn con trai khó xử nên bà không truy cứu nữa nhưng bà vẫn cảnh cáo Ngọc:

– Mong là như lời cậu hai và Nguyệt nói, mọi chuyện chỉ là không may. Ta mong từ nay về sau sẽ không có chuyện tương tự xảy ra nữa.

– Vâng, thưa mẹ!

Ngọc không muốn đôi co nên cũng vâng dạ trả lời bà Liên, bây giờ dù cô có nói gì thì cũng không ai đứng về phía mình, chi bằng im lặng là tốt hơn hết. Cô lại tự nhủ bản thân phải nhẫn nhịn và cố gắng, hai vợ chồng đi tới bước đường này rồi phải cố lên thôi…

Ở lại bệnh viện chỉ có mợ cả và Nguyệt. Về tới nhà cậu hai chỉ biết động viên vợ rồi cậu lại tự trách bản thân khi không thể đứng ra bảo vệ cô trong hoàn cảnh vừa rồi nhưng Ngọc không giận mà mạnh mẽ trấn an lại cậu:

– Cậu đừng tự trách bản thân mình nữa, em không sao đâu!

– Tôi thấy mình kém cỏi quá! Đã để em phải thiệt thòi rồi!

– Chỉ cần cậu luôn tin em và đừng bỏ cuộc!

– Ngọc…

– Đừng suy nghĩ nữa! Em luôn chờ đợi và tin tưởng cậu!

– Cảm ơn em!

Hai người lúc này chỉ biết ôm nhau động viên chờ qua giai đoạn khó khăn nhưng mình tính không bằng trời tính, mọi thứ lại đi sai lệch với sự tính toán của cậu. Chuyện này chưa qua thì chuyện khác lại tới khiến cho cả cậu và cô lại lần nữa phải lao đao.

Bữa đó nhìn thấy Ngọc không vừa mắt nên cô ta cố ý gây khó dễ với cô, thấy cô đang trong bếp nấu ăn thì cô ta làm mình làm mẩy cố tình làm đổ bát canh vào tay rồi la toáng lên, mọi người đi vào thấy tay cô ta phỏng đỏ lên thì mợ cả hỏi:

– Chuyện sao thế?

– Là Ngọc cố ý đổ canh vào em, em chỉ nói là cậu hai dạo này không thích ăn nhạt nên bảo em ấy cho vừa ăn một xíu thì em ấy giận dỗi nói em không cần phải dạy đời. Em chỉ là nhắc nhở sở thích của cậu hai thôi mà!

Mợ cả ra vẻ phân bua với cả hai nhưng lại có ý bênh Nguyệt:

– Mợ Ngọc, chỉ có thế sao mợ lại làm quá lên thế, đều là vợ cậu hai, chị em nên bảo ban nhau chứ!

– Em chưa có làm gì cả!

– Không làm mà tay cô Nguyệt lại đỏ hết lên thế kia?

Lúc này cậu hai và bà Liên từ trên nhà đi xuống, thấy tiếng to nhỏ trong bếp thì ghé vào, Nguyệt nhìn thấy mẹ chồng và cậu hai thì càng sụt sịt, mếu máo, mợ cả thấy hai người xuống thì nhanh miệng giải thích nhưng thực chất là muốn nhấn mạnh vấn đề:

– Mẹ! Chuyện không có gì đâu chỉ là không may thôi!

– Lại có chuyện gì thế?

– Là Ngọc không may đổ canh nóng vào tay của Nguyệt!

Nói là không may nhưng câu sau lại cố ý nói cô đổ vào thì càng nặng nề hơn khiến bà Liên tỏ rõ sự không hài lòng:

– Con dạo này làm sao thế Ngọc? Con hết gây sự với cậu hai tới nỗi để cậu ấy chán mà qua chỗ khác ở, rồi sự việc của mợ ba mới đó chưa lâu mà nay lại gây gổ với chị Nguyệt nữa là sao?

– Con không có thưa mẹ!

– Vậy tay của Nguyệt là sao đây?

– Là…

Cậu hai thấy tình hình như này thì không thể chờ đợi thêm nữa, kế hoạch của cậu bắt buộc phải rẽ sang một hướng khác và nhân tiện chuyện này cậu quyết định đẩy sự tuyệt tình với cô nhanh hơn một bước:

– Em không muốn ở cái nhà này thì có thể ra đi! Tôi không ép em!

– Cậu…

– Không cần giải thích nữa, em càng ngày càng vô lý rồi đó!

– Cậu cuối cùng là chọn chị ta! Cậu có ý đuổi em?

– Nếu em vẫn không chấp nhận sống chung với Nguyệt thì tôi sẽ trả tự do cho em! Mẹ tôi cũng không làm khó em!

Ngọc nhìn sang phía bà Liên nhưng bà ấy lại quay mặt đi thì cô hiểu mọi chuyện nên chấm dứt rồi, cô không muốn ở lại đây một chút nào nữa, cô không muốn chứng kiến vẻ mặt thỏa mãn của chị ta nên bỏ chạy lên phòng của mình, cái Na cũng nhanh chân chạy theo sau cô đi lên. Cậu hai cũng không cản mà đi lại chỗ Nguyệt hỏi han:

– Tay em có sao không?

– Dạ, không sao ạ!

– Ra kia ngồi để cái Nụ lấy thuốc bôi vào đi, đỏ hết lên rôì kìa!

– Vâng.

– Em và mọi người ăn cơm trước, tôi muốn nói chuyện với Ngọc một lần cho xong!

– Thôi cậu ơi, cậu đừng trách Ngọc!

– Tôi không để cho em thiệt thòi được!

Trong lòng của Nguyệt đã sớm vui lắm rồi nhưng cô ta vẫn ra vẻ áy náy, còn hai mợ kia thực sự là rất hả hê vì đã đá được Ngọc ra khỏi nhà sớm hơn dự định, cánh tay phải của cậu hai từ nay đã không còn thì việc làm ăn từ giờ có thể dễ hơn một phần. Ngọc bị cậu hai thất sủng cho thấy rõ trong mấy người ai cũng có tâm tư và mục đích riêng…

Mở cửa phòng thấy Ngọc và cái Na đang thu dọn hành lý thì cậu hai ra hiệu cho cái Na đi ra ngoài, cậu tiến lại ôm cô vào lòng thật chặt, hít mái tóc thơm mùi hương hoa nhài của cô thì cậu lại tham lam không nỡ xa cô một chút nào. Cô cũng vòng tay ôm eo cậu, áp má vào lồng ngực vững chắc ấy nốt lần này nữa là phải xa nhau, thực sự cô rất buồn…

– Em sẽ rất nhớ cậu!

– Tôi cũng vậy nhưng lúc này ở đây em sẽ không được an toàn, tôi thà để người đời chửi rủa là vô trách nhiệm với em cũng không muốn mạo hiểm nữa!

– Em không trách cậu, em hứa sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, có Na đi cùng rồi, câụ yên tâm đi!

– Tôi nhớ em lắm!

Hai người ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn nhau, biết rằng chẳng thể dễ dàng gì cho những ngày sắp tới nhưng cô tin cậu sẽ nhanh chóng giải quyết mọi vấn đề rồi cậu sẽ đón cô về sớm thôi. Từ ngày ở với cậu tới giờ thì hôm nay cô mới thấy cậu xúc động tới vậy, để người đàn ông phải rơi nước mắt vì mình thì chỉ có một lí do là người đó dành cho mình một tình yêu quá lớn. Như thế là quá đủ với cô rồi, rằng đời này cô chẳng có gì phải hối hận và thấy thiệt thòi nữa…

– Em sẽ chờ cậu tới đón em về đây sớm! Em không muốn chiếc giường này phải chia đôi!

– Không ai được phép nằm trên chiếc giường này, nó chỉ là của chúng ta và cả tôi cũng là của riêng một mình em!

– …

Nuốt hết mọi nhung nhớ vào trong lòng, cậu hôn lên môi cô lần nữa thì mới đi nhanh ra ngoài, cô cũng chỉ biết nhìn chồng đầy lưu luyến rồi sau đó cùng với Na xách hành lý đi xuống nhà. Lúc này thấy mọi người đã ngồi đông đủ ở phòng khách thì cô lên tiếng:

– Thưa mẹ! Con và cậu hai không còn duyên nợ nữa thì con xin phép được rời khỏi nhà họ Phạm Gia này, con cảm ơn mẹ và mọi người thời gian qua đã cưu mang con! Con hy vọng chị Nguyệt sẽ chăm sóc cho cậu hai chu đáo hơn.

– Cậu hai đã nói rõ nếu con không chấp nhận cảnh chung chồng thì cũng không níu kéo con vì thế ta cũng không làm khó gì. Con đi đi!

– Vâng, con cảm ơn ạ!

Thấy cô chuẩn bị đi thì cậu lại ra vẻ lạnh nhạt nói thêm vào:

– Lẽ ra tôi định để cho cô tự đi nhưng dù sao tôi và cô cũng từng là vợ chồng, tôi cũng không muốn người ngoài nói chúng tôi đối xử tệ bạc với cô nên tôi sẽ cho thằng Đậu chở tiễn cô một đoạn.

– Cậu đã nói thế thì tôi cũng xin nhận.

– Đây là lá thư từ vợ. Cô cầm đi, sau này mong cô tìm được hạnh phúc mới!

– Cảm ơn cậu đã nghĩ xa cho tôi!

Nguyệt và mấy cậu mợ kia nhìn thấy lá thư từ vợ cậu hai đưa cho Ngọc thì hết sức bất ngờ, không nghĩ rằng chuyện lại xảy ra nhanh và đúng như dự tính của họ. Mấy người hả hê trong lòng lắm khi thấy bóng dáng của Ngọc rời xa ngôi nhà xa hoa tráng lệ này. Nguyệt nắm chặt tay nghĩ về một tương lai tươi sáng, từ nay trở đi không còn Từ Bích Ngọc nữa mà chỉ có Từ Bích Nguyệt này mới có đủ tư cách làm mợ hai của nhà họ Phạm Gia này thôi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.