– Cậu nói gì cơ?
– Em bị nặng tai à?
Ngọc không bao giờ nghĩ tới ngày hai người nằm chung đâu, nhớ lại ngày đầu Phạm Bách với giọng lạnh nhạt tuyên bố rõ ràng phân chia chỗ ở thì làm sao có chuyện cô được nằm cùng giường nhưng nghe cậu mắng mình nặng tai thì hơi bực mình nên nói lại:
– Em không bị nặng tai mà em thấy cậu quên những gì mình nói ngày đầu tiên rồi nên hỏi lại!
– Tôi nói gì?
– Cậu phân chia chỗ ở mà cậu quên rồi à? Mà cậu còn cấm em bén mảng tới giường của cậu vì cậu sợ em làm bẩn chỗ cậu ngủ đấy! Cậu đúng là…
Ngọc nói tới đây thì bị Phạm Bách ngắt lời xen ngang:
– Thế…Thế không ngủ thì tùy, tôi tốt bụng cho ngủ nhờ, là em không muốn đấy nhé! Cái ghế đó mấy ngày nữa cũng chưa sửa xong đâu.
– Làm gì mà sửa lâu thế chứ? Cái chân bị mọt thôi mà?
– Thì nó hỏng ai biết, giờ có đi ngủ không? Không ngủ thì đứng yên lặng đấy cho tôi ngủ!
Ngọc vẫn chưa chịu lên giường mà cứ đi đi lại lại mãi lẩm bẩm: “sửa có môĩ cái chân ghế mà làm gì tới mấy hôm chưa xong, nếu ngủ đất một hôm thì được chứ mấy hôm thì ốm thật đấy chứ không đùa được đâu, mà sang chỗ của cái Na thì càng không được…” Phạm Bách biết rõ Ngọc ngại ngùng không dám lên nhưng cậu đúng là kiểu người quá đáng, mặc nhiên cô lẩm bẩm một mình cũng không nói thêm lời nào nên cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-troi-cho/3176381/chuong-6.html