Những ngày sau đó với sự chăm sóc tận tình của Ngọc thì chân của Phạm Bách cũng có tiến triển rõ rệt nhưng điều này chỉ có hai người họ biết thôi. Ngọc thấy chồng giấu tất cả như vậy thì càng nghĩ trong nhà họ Phạm này chắc không ổn tí nào, mà dạo gần đây cô cứ cảm thấy mợ cả và mợ ba hay thậm thụt với nhau và dè chừng với cô lắm.
Phạm Bách sức khỏe tiến triển tốt, đôi chân phục hồi gần như đáng kể thì mang cả việc về nhà làm, lắm hôm đi ngủ rất muộn. Như hôm nay cũng vậy, cậu về phòng đã muộn lắm rồi mà vẫn thấy Ngọc đọc sách đợi thì lên tiếng nhắc nhở:
– Muộn rồi sao còn ngồi đó đọc sách?
– Em đợi câụ ạ! Xem cậu có cần gì không.
– Có gì tôi sai thằng Đậu! Từ lần sau không cần đợi, buồn ngủ cứ ngủ trước!
– Vâng ạ!
Ngọc thấy chồng đã tự bám vào tường đi được vài bước thì vui lắm, cũng chẳng biết tại sao mình lại vui thế, hay đúng như lời bà Tám đã từng nói với cô là mỗi lần giúp được người khác làm một việc tốt là sẽ có cảm giác sung sướng và hạnh phúc như này. Ngọc mỉm cười trong lòng, cô đứng dậy giúp chồng trải sẵn giường chiếu rồi mới về lại ghế của mình nằm.
Lúc sau Phạm Bách thay đồ xong, đi ra ngoài đã thấy giường chiếu được chuẩn bị tươm tất thì bất giác nhìn về hướng chiếc ghế, thấy cô nằm im ngủ thì lặng lẽ tiến lại nằm lên giường. Không mấy khi thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-troi-cho/3176379/chuong-5.html