Một tuần sau, Đường Lạc Lạc dẫn theo Trần Trần vui mừng hớn hở, cùng với cái người từng tuyên bố anh ta rất muốn nhanh hóng về với vòng tay của mẹ là Nhậm tỬ Lương, lên máy bay trở về Hoa Hạ.
Bốn năm, mặc dù thời gian không lâu, nhưng chỉ là nhớ nhung,cô chưa lần nào trở lại.Trên đường đi đường Lạc Lạc tâm trạng của cô phức tạp,cảm thấy như đã cách xa mấy đời.
Nhâm tử lương thì hàng năm đều về nhà thăm cha mẹ, lần này là trở về lâu dài, anh ta không có nhiều cảm giác giống như Đường Lạc Lạc, dọc theo đường đi ôm Trần Trần một cách vui vẻ, một lớn một nhỏ vui vẻ như hai chú hề.
Đường Lạc Lạc có bọn họ làm bạn, nên lòng cô cũng không thấy cô đơn lắm.
Đến sân bay thành phố S, là 10h sáng ngày hôm sau.
Thời tiết này, thành phố S đã vào mùa thu.
Đường Lạc Lạc mặc áo màu matcha, vạt áo bỏ vào trong chiếc quần jeans bó sát chân, bên ngoài khoát chiếc áo nhung cashmere màu nâu nhạt, chân mang bốt Chelse màu be, gương mặt hồng hào dắt theo bánh bao nhỏ Trần Trần, trần trần mặc quần yếm màu đen, áo lên màu trắng, trên đầu đội chiếc mủ nhỏ màu đen, vừa trắng trẻo trông thật đáng yêu,mẹ con họ vừa xuống sân bay liền thu hút ánh nhìn từ những người xung quanh.
Còn chưa kể bên cạnh bọn họ còn có một người đàn ông phong độ,lịch sự Nhậm Tử Lương, anh ta hôm nay còn ăn măc không qá cầu kỳ, chiếc áo khoác dài đến chân màu nâu, khí chất nho nhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tre-the-than-cua-tong-tai/1763150/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.