Nhâm Tử Lương nhìn thấy mẹ con họ đang an ủi nhau, trong lòng đau xót, bước tới phía trước thay đổi không khí: "Được rồi,được rồi, không buồn nữa, cũng không phải cậu bé kia nói đúng, cũng là lỗi của tôi nữa,ít ở cạnh tiểu TRần, về sau tôi sẽ ở cạnh nó nhiều hơn, không để cho nó bị bắt nạt nữa đâu.”
Cha nuôi cũng là cha mà, có cha nuôi còn hơn không, Nhậm Tử Lương cảm thấy lúc này nên dũng cảm rồi, vừa rồi là nên quyết đoán nhận cha của Trần Trần luôn cho rồi!
Nhưng mà...... Không biết Lạc Lạc có đồng ý hay không đây......?
"Anh đã làm tốt lắm rồi." Đường Lạc Lạc lau khóe mắt còn dính nước mắt, đứng lên nhìn Nhậm Tử Lương cười: "Chẳng phải một màn lúc nãy sao, chậc chậc,” thâm tàng bất lộ” nha."(giấu nghề)
Nhâm Tử Lương nghe rất đắc ý: "Đừng nhìn hắn to béo nhé,tin không chỉ cần vài phút đánh cho hắn không còn dạng người,phải quỳ xuống gọi tôi bằng cha đấy!."
"Phụt!." Đường Lạc Lạc không nhịn được bật cười, đang chuẩn bị khích lệ anh ta thêm vài câu, thỏa mãn một chút niềm tự hào của Nhậm Tử Lương,nhận thấy cánh tay bị lực kéo nhẹ, cúi đầu, thấy Trần Trần đang ngước đầu lên,giọng nói trẻ con non nớt: "Mẹ ơi,con muốn về nhà.”
"Đươc, chúng ta lập tức về nhà." Đường Lạc Lạc ôm tiểu Trần lên, xoa đầu con trai.
Trần Trần lắc lắc chiếc đầu nhỏ: "Không, nhà không phải ở đây, mẹ, con muốn về nhà mà mẹ nói với con, ngôi nhà có bà ngoại ạ."
Đường Nhạc Nhạc sửng sốt, nhà mà con trai nói, là Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tre-the-than-cua-tong-tai/1763149/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.