Nghĩ đến đây, Lâm Uyển Du không thể không nén lại áp lực, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người đi đến trước mặt Đường Lạc Lạc, cắn răng mở miệng.
- Thật xin lỗi cô Đường, tôi nhầm rồi, vòng tay không phải cô trộm.
Đường Lạc Lạc cười, không có ý muốn làm vướng víu Lâm Uyển Du.
- Nếu làm rõ ràng rồi, thì phiền cô Lâm sau này rớt đồ lý trí một chút, đừng vu oan người vô tội, tôi quay về làm về đây.
- Cô…
Lâm Uyển Du tức giận nhìn Đường Lạc Lạc, được lợi còn làm ra vẻ!
Bản thân cũng ăn nói khép nép, Đường Lạc Lạc lại còn ra vẻ với mình, còn dám quay đầu đi!
Lâm Uyển Du nhìn chằm chằm vào hình bóng Đường Lạc Lạc nửa ngày trời, giờ mới hậm hực quay người, nhìn thấy mọi người đều vây quanh xem, trên mặt mang vẻ rất ngạc nhiên, nụ cười hoàn mỹ cuối cùng cũng không giữ nổi.
- Nhìn cái gì, không quay về làm việc sao?
Nhìn thấy cô Lâm dịu dàng như gió xuân vừa nãy, chốc lát biến thành một bà chằn, mọi người đều vội vàng cúi đầu quay về chỗ ngồi, làm công việc của mình.
Chỉ là, tránh không được lại là tiếng thì thầm khe khẽ, lúc trước những thiện cảm chất chứa đối với Lâm Uyển Du, tiêu tan đi hết.
- Đường Lạc Lạc, cô qua đây một chút.
Mặc Tây Thành vẫy tay với Đường Lạc Lạc, mọi người đều đang nghĩ sóng gió đã qua, có lẽ Mặc Tây Thành dù sao cũng phải tìm Đường Lạc Lạc nói chuyện riêng, vì vậy cũng không để tâm đến.
Đường Lạc Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tre-the-than-cua-tong-tai/1763063/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.