Anh tưởng tượng ngày đông tuyết rơi, ngày hè nắng như đổ lửa, trong đêm tối đen như mực, anh và cô cùng ngồi với nhau, ăn một bát mì nóng hôi hổi, nhìn nhau cười nói về những đề tài mà cả hai đều thích.
Cảnh tượng như thế này, thật là ấm áp và hạnh phúc.
Anh chưa từng nghĩ qua sẽ cùng bất kì phụ nữ nào xây dựng một tương lai, nhưng mà bây giờ…
- Sau này mỗi tối cô đợi tôi về mới được ăn cơm.
Anh dừng lại chút, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, lặp lại thêm một lần nữa.
- Cùng nhau ăn cơm.
Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt, vậy là ăn cũng không tệ, chuẩn bị thu nạp cô làm đầu bếp sao?
Theo lẽ, cô ở nhà nấu cơm quen rồi, nấu cho Mặc Thiệu Đình cũng không hề gì, nhưng…
Họ còn có thể bình tâm hoà nhã ăn được mấy bữa cơm chứ?
La Nhã sẽ không ở lại đây lâu đâu.
La Nhã vừa đi, cũng đến lúc mình phải rời khỏi đây, đấu tranh, trì hoãn đã lâu như vậy rồi, tuy sâu trong lòng cứ luôn phủ nhận, thực sự Đường Lạc Lạc đã hiểu rất rõ, bản thân là vì lưu luyến Mặc Thiệu Đình, mới chậm trễ không ly hôn.
Nếu không, dù sao cũng sẽ có cách.
Cô như một con thiêu thân lao vào lửa, rõ ràng biết ánh sáng ấm áp trước mắt phải trả giá rất nhiều, nhưng hoàn toàn không thể khống chế được bản thân.
Trong lòng cảm thấy chua chát, một bữa cơm hiếm hoi được như thế, cô không muốn phá hoại nó, khịt khịt mũi, cô ngước đôi mắt hơi đỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tre-the-than-cua-tong-tai/1763044/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.