Đường Lạc Lạc chỉ thấy ngạt thở, Mặc Thiệu Đình cúi người, định hôn lên môi cô, cô vội dùng cả tay chân vùng vẫy ra khỏi vòng tay anh, đỏ mặt đẩy anh ra:
- Tìm cái đầu anh ấy! Mặc Thiệu Đình, anh thật sự càng lúc càng quá đáng rồi!
Trước đó còn thật thà ngủ trên sofa, hiện tại rõ ràng là anh đi đêm không về, còn bộc phát thú tính, mỗi ngày đều tìm đủ mọi cách ức hiếp cô, anh còn thấy có lý nữa chứ!
Bắt cá hai tay đến mức tự tin và cảm thấy ưu việt hơn ư?
Đúng là không có thiên lý!
Mặc Thiệu Đình thấy Đường Lạc Lạc nhìn anh một cách phòng thủ, cúi đầu bi thương, thở dài.
Tiếng thở dài đó không ngờ cũng có vài phần ai thương.
Đường Lạc Lạc không kiềm được mềm lòng:
- Anh... anh thở dài gì hả?
- Lạc Lạc, cô có từng nuôi thú cưng không?
Mặc Thiệu Đình ngẩn đầu, sâu trong mắt nhuốm vài phần bi thương thảm thiết, nhìn có vẻ rất nghiêm túc và thật lòng.
- Có chứ!
Đường Lạc Lạc không biết Mặc Thiệu Đình đang bán thuốc gì trong hồ lô, thật thà trả lời:
- Lúc tiểu học tôi có nuôi một con thỏ trắng, đặc biệt đáng yêu, giống như một quả bóng tròn vậy, mỗi ngày tan học về, đều cho nó ăn củ cà rốt, thấy nó ngày một béo múp, nó còn biết chủ động đến gần tôi, lúc chớp chớp mắt quả thật rất đáng yêu....
Nhưng...
Sau đó Đường Phù Dung nói bản thân mẫn cảm với lông thỏ, nhân lúc Đường Lạc Lạc không có nhà, đem con thỏ đi nướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tre-the-than-cua-tong-tai/1763043/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.