- Lạc Lạc, mình biết cậu tốt nhất rồi.
Diệp Tiểu Manh chống cằm, đang ngắm hai viên kem to đùng trước mặt, trong mắt tỏa ánh sáng xanh lục:
- Đúng là phu nhân Mặc có khác, khao kem cũng mạnh tay hơn nhiều.
- Ăn đi, ăn cũng không bịt miệng cậu lại được.
Đường Lạc Lạc đút một muỗng đầy kem vào miệng Diệp Tiểu Manh:
- Đây là tiển của mình.
- Tiền quỹ đen của cậu hả?
Hai má Diệp Tiểu Manh căng đầy, gật đầu:
- Đúng là cậu nên có tiền quỹ đen, ôi, thành thật trả lời, buổi họp lớp lần trước, soái ca mà cậu dẫn theo, có phải là cậu chủ Mặc không?
- Sao cậu biết vậy?
Đường Lạc Lạc kinh ngạc hét to:
- Với trí thông minh của cậu mà có thể đoán được, Diệp Tiểu Manh, có phải hiện tại cậu có thể nhìn hiểu dự báo thời tiết luôn hay không?
- Cậu nói chuyện nghe không hay chút nào, cẩn thận bị cậu chủ Mặc đuổi khỏi nhà.
Diệp Tiểu Manh không phục chế giễu lại:
- Người ta muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn gia thế có gia thế, chỉ là có một khuyết điểm duy nhất, hơi bị chí mạng.
- Khuyết điểm gì?
Đường Lạc Lạc hiếu kỳ hỏi.
- Mù.
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tiểu Manh đanh lại, nghiêm túc:
- Hoặc giả nói là mắt thẫm mỹ chọn con gái, ừm... không thế nào!
Đường Lạc Lạc:
- .......
Người trước mặt này đúng thật là bạn thân của cô chứ?
Đúng thật không?
Tại sao không nói ra được lời nào hay thế nhỉ?
- Ôi, không đùa với cậu nữa.
Đường Lạc Lạc nhớ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tre-the-than-cua-tong-tai/1763014/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.