Chương trước
Chương sau
Đường Lạc Lạc thật sự muốn cho Mặc Lan một cái like.
Dưới tình trạng này, không ngờ Mặc Lan có thể nói ra những lời này một cách không đỏ mặt tía tai, diễn xuất này không nhận giải Oscar cũng uổng.
Đường Lạc Lạc tiến lên một bước, đến trước mặt Mặc Lan, mỉm cười nói:
- Vì vậy, chứng cứ mà chị Mặc Lan nói, không lấy ra được rồi ư?
Xem như cô nhìn rõ rồi, so với việc giằng co qua lại, cô thật sự không phải là đối thủ của Mặc Lan, cứ tiếp tục như thế với chị ta mãi, mấy ngày mấy đêm cũng không có kết quả.
Mặc Lan sững người, tuy rất nhanh để lộ vẻ mặt bất lực, phối với khuôn mặt xinh đẹp của chị ta, thật sự rất lừa tình:
- Bản thiết kế cũng không biết lên tiếng, cô sao chép của tôi, còn muốn tôi lấy chứng cứ ra, đây... đây đúng là ức hiếp người quá đáng! Không lẽ bộ trưởng bộ phận thiết kế như tôi, lại đi sao chép của sinh viên vừa ra trường như cô sao? Cô Đường à, tại sao cô phải lừa dối lương tâm, nói những lời này chứ?
Được, công ty nhà họ Mặc lại được chị ta lôi ra làm bia đỡ đạn rồi.
Đường Lạc Lạc đau đầu day day hai bên thái dương, thật sự cạn lời với những lời hùng biện của Mặc Lan.
Mặc Thiệu Đình vẫn ngồi nguyên vị trí, không để tâm gì nắn nắn ngón tay của anh, dường như không quan tâm đến những chuyện xảy ra tại đây, lúc này vô ý nhìn Mặc Lan một cái, giọng nói lạnh lùng:
- Cô Mặc à, đây chỉ là hành vi của cá nhân cô, không liên quan gì đến công ty, hôm nay tôi đến là vì ---- xem trò.
- Phụt.
Đường Lạc Lạc không nhịn được cười thành tiếng, cho dù trước mặt nhiều người như thế, Mặc Thiệu Đình vẫn như thường ngày, bụng dạ đen tối á.
Ban đầu mọi người ngã hết một bên sang Mặc Lan, cũng không phải vì có ấn tượng tốt như thế nào với chị ta, thực sự là vì thế lực của nhà họ Mặc quá lớn, quần chúng sơ cấp của Mặc Thiệu Đình lại tốt đến không thể chê, vì vậy yêu ai yêu cả đường đi, phản ứng đầu tiên của rất nhiều người là thuộc hạ của Mặc Thiệu Đình thì không thể nào sao chép được.
Nhưng hiện tại, khi Mặc Lan cố tình lấy nhà họ Mặc ra để làm hậu thuẫn, Mặc Thiệu Đình lại thể hiện sự chê bai không chút che giấu này với Mặc Lan trước mặt bao nhiêu người.
Chị ta chẳng qua là nhân viên thôi, không có tư cách đại diện cho công ty nhà họ Mặc.
Không thể không nói, đúng là “phủ để trừu tân” mà.
Mặc Thiệu Đình vừa nói thế, những phóng viên trước đó vì nhà họ Mặc nên giữ sỉ diện vài phần cho Mặc Lan, bỗng chốc hiểu rõ rồi, cậu chủ Mặc người ta vốn không có ý trợ uy cho người phụ nữ này, 80% còn muốn mượn tay bọn họ để thanh lý gia môn nữa, chẳng qua là rãnh rỗi đến xem trò thôi, vậy thì bọn họ mắc gì phải chịu khổ không nói những lời trong lòng ra chứ?
Vẻ mặt Mặc Lan bỗng chốc trở nên cực kỳ đặc sắc, vừa đỏ vừa trắng, bộ dạng không chịu được sự uất nhục, lại không thể không giữ vẻ trấn tĩnh:
- Ở đây, tôi chỉ là một nhân viên bình thường muốn bảo vệ sự tôn nghiêm của công ty, cô Đường, sự vô kiêm sỉ của cô khiến tôi tâm hãn.
Úi trời! Lại muốn cầu đồng cảm sao?
Đường Lạc Lạc không kiềm được trợn mắt, vượt qua Mặc Lan đi đến trước bục, trực tiếp hành động trên bản thiết kế mà Mặc Lan đem đến:
- Cô không có chứng cứ chứng minh bản thiết kế này là của cô, nhưng tôi có, cô nói bản thiết kế không biết lên tiếng, nhưng tôi nói với cô, bản thiết kế không chỉ biết nói mà những lời nói ra, không cách nào chối cãi được.
Bản thiết kế biết nói?
Buồn cười thật! Hai cô gái hôm nay, có phải ra đường mà quên uống thuốc rồi chăng?
Những phóng viên phía dưới vừa cười khẫy vừa bắt đầu tung hô:
- Bản thiết kế biết nói, vậy cô cho nó nói đi!
- Có phải bản thiết kế còn biết hát không? Hát một bài nào!
- Thôi thì khỏi tranh giành nữa, hai người kéo búa bao, ai thắng thì bản thiết kế của người đó.
Nếu Mặc Thiệu Đình đã nói rồi, không giúp ai cả, chỉ là đến xem trò thôi, vậy thì nhóm phóng viên này hoàn toàn không còn sự e ngại nữa, hiện trường bỗng chốc loạn xạ ngầu, tuy nhiên không đến thời gian ba phút, bọn họ liền im lặng.
Toàn hiện trường yên lặng như tờ.
Mỗi một người đều trừng to đôi mắt, không thể tin được nhìn lên màn hình.
Trên màn hình to, Đường Lạc Lạc đem mỗi một mẫu thiết kế sắp xếp theo trình tự từ mỏng đến dày, sắp xếp thành một vòng tròn, những hoa văn mang tính nghệ thuật trên mỗi một mẫu khi ghép lại với nhau, tạo ra một chữ “ĐƯỜNG”!
Đừng nói chi đến nếu không phải là nhà thiết kế thật sự của thiết kế này, chắc chắn không biết trình tự sắp xếp thế nào, sắp xếp thành hình dạng gì, chỉ riêng một chữ “ĐƯỜNG” thôi cũng hoàn toàn có thể chứng minh được, bản thiết kế này là do Đường Lạc Lạc thiết kế mẫu xuân mới cho công ty Đường Quý Lễ, tuyệt đối không thể giả được!
Logo của tập đoàn người ta đã rõ rành rành thế này, phải mặt dày cỡ nào mới dám nói là bản thiết kế của bản thân cơ chứ?
Trước đây đủ các kiểu logo, phóng viên bọn họ cũng gặp không ít rồi, nhưng làm đến mức tinh xảo và bí mật như thế, còn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của trang phục, đây đúng là lần đầu tiên, bỗng chốc, ánh mắt mọi người nhìn Đường Lạc Lạc đều tràn đầy sự kính nể, cô gái nhỏ thuần khiết xinh đẹp này, đúng là thiên tài trong giới thiết kế mà!
Mặc Thiệu Đình không tự chủ đứng dậy, vỗ tay, tiếng vỗ tay thanh thoát vang vọng trong hội trường, dường như phút chốc thức tỉnh mọi người, bỗng chốc tiếng vỗ tay liên hồi vang lên, dường như muốn dỡ tung cả nóc nhà.
Trước đó lúc Đường Lạc Lạc nói với anh đừng nôn nóng, Mặc Thiệu Đình còn bán tin bán nghi, tưởng rằng cô sợ anh lo lắng nên mới nói thế, bây giờ xem ra, tiểu nha đầu đã sớm có sự chuẩn bị, chỉ chờ Mặc Lan nhảy vào bẫy thôi, cô gái nhỏ này từ lúc nào mà lại trở nên có tâm kế thế chứ?
Nhưng tâm kế của cô, ngặt nổi, lại đúng khẩu vị của anh!
Trong tiếng hoan hô và vỗ tay, Đường Lạc Lạc mỉm cười gật đầu, quay người chậm rãi nói với Mặc Lan:
- Cô Mặc, cô còn gì muốn nói không?
Còn gì muốn nói không?
Mặc Lan nghiến răng, thất thái ngồi ngã lên ghế, chị ta trăm tính ngàn tính, nhưng không ngờ Đường Lạc Lạc đã sớm làm dấu trên bản thiết kế, chị ta không lấy cắp bản thiết kế này thì thôi, chỉ cần lấy cắp rồi, cho dù không có chuyện ngày hôm nay, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện trên trang phục có vấn đề.
Bản thiết kế này, ai lấy cắp thì người đó chết!
Toàn thân Mặc Lan không kiềm được run lẫy bẫy, cả người cứng đơ như khúc gỗ, dường như không cần cầu chứng nữa, chị ta biết rằng hiện tại trên mạng đã vỡ tung, danh tiếng chị ta xem như tiêu tùng rồi, nếu không bày chuyện lớn thế này còn đỡ, nhưng chị ta vì muốn Đường Lạc Lạc mất hết sỉ diện, trước đó đã thuê không ít người, cố tình xé to chuyện này ra, đến hiện tại, tự ném đá lên chân bản thân rồi!
Trước giờ chỉ có Mặc Lan bày mưu hại người khác, chị ta có bao giờ bị hãm hại đâu?
Chị ta tự phụ bản thân thông minh hơn Đường Lạc Lạc, có thể không cần tốn công sức nhiều cũng có thể trêu đùa cô trong lòng bàn tay, nhưng không ngờ bị lật thuyền trong xoáy nước, lần này lại thua trong tay Đường Lạc Lạc.
Đầu óc Mặc Lan từng cơn choáng váng, ngã ngồi lên ghế tưởng chừng như không thể đứng dậy được, một tay vịn đầu, chị ta vùng vẫy đứng dậy, trên mặt nở nụ cười nghiến răng:
- Đường Lạc Lạc, cô giỏi, cô rất giỏi.
Không chờ Đường Lạc Lạc lên tiếng, Mặc Thiệu Đình ngồi ngay chủ vị hàng đầu bên dưới ngước mắt:
- Cô Mặc, hiện tại sự thật phơi bày, có phải cô nên thực hiện lời hứa của cô không? Rời khỏi công ty nhà họ Mặc?
Sự thật, anh đã sớm muốn đuổi Mặc Lan ra khỏi công ty, những năm này, dưới sự quản lí của anh, công ty đang dần dần đi lên một tầm cao mới, nhưng rốt cuộc toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Mặc, Mặc Lan là con gái của cô anh, cũng có quyền thừa kế nhất định trong công ty, chờ đến lúc lão phật gia Mặc ra đời, không cần nghi ngờ, cũng biết sẽ đòi chia một phần thôi.
Hiện tại, chính là lúc Mặc Thiệu Đình quy hoạch thế lực, là thời cơ tốt để chỉnh đốn tài nguyên nội bộ nhà họ Mặc.
Rời khỏi nhà họ Mặc?
Mặc Lan kinh hoảng quay đầu theo bản năng, đập vào mắt là khuôn mặt đen tối mang nụ cười xấu xa của Mặc Thiệu Đình, nụ cười ở mép miệng tràn đầy sự mỉa mai, khiến cả người cô như rơi xuống hố băng sâu thẳm.
Không, không được, chị ta không thể rời khỏi nhà họ Mặc được!
Chị ta phí tận tâm tư, hao tổn công sức bao lâu nay mới khuyên được mẹ cho chị ta vào công ty, vẫn chưa đứng vững vị trí trong công ty, vẫn chưa nắm được cơ mật chủ đạo của công ty, vẩn chưa bồi dưỡng được tâm phúc cho bản thân.... sao chị ta có thể đi được?
- Tổng tài... tôi...
Mặc Lan nhìn khuôn mặt tà khí của Mặc Thiệu Đình, phút chốc không biết nên nói gì cho tốt.
- Buổi họp báo hôm nay kết thúc tại đây, cám ơn mọi người đã tham gia.
Mặc Thiệu Đình vô tâm dây dưa thêm với Mặc Lan, đứng dậy, dẫn theo tùy tùng, đi thẳng trên thảm đỏ của hội trường ra phía cổng.
Mặc Lan ngồi bệt trên ghế, chỉ cảm thấy đại sự đã qua, trong đầu không ngừng vang vọng tiếng ung ung, khiến chị ta không thể nào nhanh chóng xoay chuyển tư duy, suy nghĩ vấn đề, chỉ cảm thấy trong lòng đều là sự phẫn nộ và hận ý.
Đường Lạc Lạc, Đường Lạc Lạc mà chị ta chưa hề để mắt đến, không ngờ lại khiến chị ta ngã một cú đau đớn thế này, hãy đợi đấy! Chị ta nhất định sẽ đem mối nhục chịu đựng ngày hôm nay, trả lại cho cô gấp trăm gấp ngàn lần!
Trong lúc Mặc Lan nghiến răng, Đường Lạc Lạc đã sải bước tung tăng, vui vẻ chạy ra khỏi hội trường buổi họp báo, Diệp Tiểu Manh đuổi theo Đường Lạc Lạc, cho cô một cái ôm thật to:
- Ây ya, không tệ nhỉ? Lạc Lạc, sao mình không biết cậu vốn lanh lợi thế hả?
Đường Lạc Lạc xoay người, nhìn thấy Diệp Tiểu Manh cười hì hì nhìn cô, Diệp Tiểu Manh với khuôn mặt tròn cằm nhọn, trắng trẻo sạch sẽ, đôi mắt vừa to vừa tròn, bộ dạng cực kỳ đáng yêu tinh nghịch, mỉm cười có hai mà lúm đồng tiền, khiến tâm trạng Đường Lạc Lạc tốt lên rất nhiều.
- Cậu không biết đâu, gần đây mình buồn chết đi được.
Đường Lạc Lạc kéo tay Diệp Tiểu Manh:
- Lâu rồi không gặp cậu, hay là chúng ta đi dạo đi, tìm chỗ nào ăn kem trước nhé!
- Được á được á.
Diệp Tiểu Manh cười cong cả mắt, hoàn toàn để lộ bản chất tham ăn:
- Phu nhân Mặc à, mình muốn ăn kem, hai viên to, không cùng mùi nhé!
- Không vấn đề.
Đường Lạc Lạc đồng ý ngay, đồng thời cảm nhận được điện thoại rung một phát, mở ra xem, là tin nhắn wechat Mặc Thiệu Đình nhắn cho.
Tiểu ca ca: Tiểu nha đầu ranh ma thật! Giải quyết rồi thì tốt, hôm nay cho cô nghỉ phép một ngày, chơi đã rồi ngày mai chúng ta bàn chuyện bồi thường cho tôi sau.
Đường Lạc Lạc đỏ bừng cả mặt, nhẹ nhàng phụt một cái, cái tên này, khi nãy lạnh lùng tà khí thế kia, kỳ thực chính là con sói dê xòm.
Nhưng, sự việc này cũng nhờ có Mặc Thiệu Đình cho cô cơ hội phán án, nếu không bản thân có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Vả lại, còn cho bản thân nghỉ một ngày phép nữa.
Nghĩ đến đây, Đường Lạc Lạc nhanh chóng động ngón tay, trả lời trong wechat:
Đường Lạc Lạc: Tuân lệnh! Boss nói gì cũng đúng hết!
Trong lúc cô đang nhắn tin với Mặc Thiệu Đình, Diệp Tiểu Manh thò đầu qua nhìn lén, trong miệng chép chép thành tiếng:
- Ui ui ui ~~~ coi cậu cười kìa, mặt sắp thành một đóa hoa luôn, đẹp nha! Ban đầu sống chết không chịu gả cho cậu chủ Mặc, hiện tại không phải ngày tháng xinh đẹp thế sao?
- Có đâu! Mình đâu có cười.
Đường Lạc Lạc vừa kéo tay Diệp Tiểu Manh, vừa đi về hướng tòa nhà thương mại gần đó:
- Trong túi mình còn chút tiền, đủ mời cậu ăn hai viên kem to, đi nào! Nếu dám chế giễu mình nữa thì cái gì cũng không còn đó nha!
Diệp Tiểu Manh vội làm hành động kéo khóa miệng lại, cơ hội chế giễu Đường Lạc Lạc còn nhiều, không cần vội.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.