Đường Lạc Lạc có chút xin lỗi lè lè lưỡi với Mặc Tây Thành, đưa tay vỗ vỗ ngực:
- Cám ơn cậu an ủi tôi, cậu yên tâm, chờ tôi đừng vững vị trí trong công ty, nhất định sẽ bảo kê cậu.
Nói xong hất cái đuôi tóc bím cầm khay chạy vội vàng ra ngoài.
Mặc Tây Thành nhìn bóng lưng của Đường Lạc Lạc, xuất thần hết một hồi lâu, có chút dở khóc dở cười nghĩ lại sự bảo đảm của Đường Lạc Lạc ----
Cô ấy muốn bảo kê cậu cơ đấy?
Bộ dạng nghiêm túc đó, khuôn mặt baby mũm mĩm, đôi mắt to tròn đen láy, thật sự rất đáng yêu.
Mặc Tây Thành tay cầm ly cafe, nhẹ nhàng mím một ngụm, cảm thấy mùi vị cafe hôm nay đặc biệt ngọt ngào.
Cậu ta đi ra khỏi phòng trà, bước chân bỗng nhẹ nhàng hơn, bất giác còn ngân nga câu ca, đi thẳng đến văn phòng tổng tài trên tầng đỉnh, dùng tay nhẹ nhàng gõ cửa, nghe bên trong vọng ra tiếng “vào” của Mặc Thiệu Đình, mới đầy cửa bước vào.
- Anh, em về rồi.
Mặc Tay Thành một tay đút trong túi quần, vẻ mặt cười thoải mái.
Mặc Thiệu Đình đang cúi đầu xem văn kiện phía sau bàn làm việc ngẩn đầu lên, đối mắt sắc bén khi nhìn thấy Mặc Tây Thành phút chốc trở nên hòa nhã hơn:
- Tên tiểu tử, sống chết không chịu từ Anh về đây, anh hối thúc mãi, cuối cùng cũng chịu về rồi hả?
Đi đến trước mặt Mặc Tây Thành, Mặc Thiệu Đình kiêu ngạo hứ một tiếng:
- Có ngon thì cứ ở cả đời ở vương quốc mặt trời không lặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tre-the-than-cua-tong-tai/1762985/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.