Sở Oa Oa sờ trán, từ trênngười anh nhảy xuống, không biết rằng động tác vừa rồi mập mờ như thế nào.
Cô cảm thấy mình thật tốtsố, không những được ở trong căn phòng lớn này, còn có rất nhiều thức ăn ngon,hơn nữa cô còn không cần làm việc nhà. Trên đời này, không có người nào hạnhphúc hơn cô rồi!
Thở một hơi thật dài, đemcái tên trộm xấu xa vứt đi, duỗi lưng một cái, như vậy, có tính là trong họa cóphúc?
Hắc! Hắc! Hắc! Phúc nàycủa cô thực sự có lợi!
Lại trở mình một cái,nhưng mà, cô thấy rất nhàm chán! Trước khi Diễm ra cửa, còn nói cô không cầnlàm cái gì, ngoan ngoãn ngủ và nghe lời là được.
Nhưng trong lòng cô khôngngừng kêu gào, cô không thể làm được!
Được rồi, cô phải tự tìmviệc để làm…..Không gì bằng tự mình làm, không nói hai lời, cô như con cá chéotrườn xuống giường.
Muốn cô ngoan ngoãn ?Không thể nào!
Phòng ăn ở tầng một, nêncô không cần phải đi xa cũng ra khỏi Ân trạch.
Tuy cô biết Ân trạch rộnglớn, nhưng thật không ngờ nó lại lớn như vậy.
Diện tích cả Ân trạchkhoảng bốn trăm thước vuông(*),bao gồm, phòng chiếu phim, sân vận động, phòngngủ lớn, vườn hoa. Sân rất rộng, có thể dùng từ bao la để miêu tả.
(*) hình như tính ra là400 mét vuông, mình thấy nó không hợp lí cho lắm.
Cô thề với trời!
Cô chưa bao giờ nhìn thấycăn biệt thự xa hoa như thế này, như một nông trường rộng lớn. E rằng cả mộtngày ngồi nói chuyện mới biết hết được về cái biệt thự này.
Sở Oa Oa buông lỏng rốigỗ mà Ân Dập Diễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tre-con-cua-tong-giam-doc/92504/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.