Anh ngẩng đầu, đôi mắtnhìn qua cô đang ngượng ngùng, ôn nhu cười, véo cái mũi nhỏ của cô."Đithôi, nếu em không đi, cha mẹ sẽ lo lắng!"
Oa Oa phục hồi lại tinhthần: "A! Sắp muộn rồi!"
Hai người tới bãi đỗ xe,vài phút, đã bình yên ngồi vào trong xe.
Ân Dập Diễm tay trái nắmchặt tay lái, tay phải tìm dây an toàn, nhìn Oa Oa: "Oa Oa, có nói cho chamẹ biết hôm nay chúng ta sẽ về hay không?"
"Không có!"Dừng một chút, cô mắc cỡ mà mở miệng: "Em quên, hắc hắc. . . . . ."
Bất đắc dĩ thở dài, anhđã sớm biết! Nếu không phải anh nhắc nhở, không chừng co sẽ quên sạch chuyệnnày. . . . . .
Thành phố T đến thànhphố Z nói xa thì không xa,nhưng nói gần cũng không phải gần.
Lộ trình bốn giờ khiến OaOa mệt muốn chết, cũng may là cô ngồi xe Ân Dập Diễm không phải vì xe khôngthoải mái, mà cảm giác được toàn thân đều mỏi mệt rã rời .
"Oa Oa, tỉnh đi,chúng ta đã đến!" Anh vuốt quần áo rồi bước xuống, nhẹ nhàng nói.
Ai, nói địa chỉ cho anh,mặc kệ chuyện còn lại !
Thật sự là phong cách củacô!
Cái này bỏ đi, anh vì cômà dừng lại một chỗ, chậm rãi dẫn cô đi lên phía trước. Từ nay về sau đường cònrất dài, anh nghĩ anh sẽ nói trước, nói cho cô biết đường nào nên đi, đường nàokhông nên đi, vi cô trải đường tốt.
Nhớ tới tương lai có côlàm bạn ở bên cạnh, khóe miệng nâng lên, cười khẽ.
"A. . . . . .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tre-con-cua-tong-giam-doc/1877780/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.