Sau khi liếc Nam CungNgạo, Ân Dập Diễm nghiêng sát bên người Oa Oa, tựa ở bên tai cô nói ra: "Cậuta khi còn bé có rất nhiều chuyện xấu hổ, sau này từ từ nói với em, rất thú vị."
Hai mắt sáng ngời,"Thật ư?"
Anh xoa cằm.
Oa Oa đắc ý nhìn Nam CungNgạo âm trầm cười một tiếng, làm cho Nam Cung Ngạo cảm thấy mồ hôi lạnh từ saulưng chảy xuống, có một loại dự cảm bất thường.
"Diễm, thời giankhông còn sớm, đêm nay mình đến ở chỗ cậu." Anh cuống quít dời tầm mắt,đổi lại chủ đề.
Chê cười! Anh luôn luônrất thức thời, lúc này không dời chủ đề, còn phải đợi tới khi nào?
". . . . . . Đợichút, không phải anh có nhà sao?" Oa Oa nhẹ chau lại lông mày nhỏ nhắn,"Tại sao không trở về nhà của anh ngủ?"
Anh đương nhiên không thểvề nhà ngủ, nếu như về nhà, thì không thể giám thị món đồ chơi của anh sẽ làmcái gì, không thể giám thị cô, nhỡ cô nói với người khác cái gì, hình tượng củaanh chẳng phải toàn bộ bị hủy?
Thực đáng sợ! Anh hết chỗnói rồi.
Nam Cung Ngạo xấu hổ mỉmcười vài tiếng.
Đột nhiên, thần sắc anhnghiêm lại, nghiêm túc nói với Ân Dập Diễm: "Diễm, ‘ ngọt ngào ’ của cậuđã trở lại, mình nghĩ cậu nên biết phải làm gì."
Nghe được lời nói của NamCung Ngạo..., Oa Oa cảm thấy rất rõ ràng thân thể Ân Dập Diễm hơi cứng đờ,nhưng rất nhanh, anh lại khôi phục bình thường.
"Khi nào?"
"Hai ngày trước, tại‘Khách sạn Hân Duyệt ’."
Anh trầm ngâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tre-con-cua-tong-giam-doc/1877769/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.