Chương trước
Chương sau
Nhìn máy tính trong thờigian dài, không tránh khỏi nhức mắt.Sở Oa Oa dụi mắt, rồi ngáp một cái, mơ mànghỏi: “Diễm, đến giờ ăn trưa chưa?”

"Chưa." Anhngẩng đầu từ giữa một đống văn kiện.

Biết cô đã chán, Ân DậpDiễm lại bổ sung một câu: "Còn một tiếng nữa."

Còn một tiếng nữa đó,đúng là như dài cả thập kỉ. . . . . .

Sở Oa Oa lấy tay chemiệng, ngáp một cái, thoát trò chơi.

Lại hỏi: "Em có thểđi ra ngoài một chút không?đâ”

Tay giơ lên trước ngực,giọng nói đáng thương để cho anh phải mềm lòng.

Đúng như cô dự đoán ——

"Không được!"

Anh lạnh nhạt từ chối,bởi vì nếu cô không ở bên cạnh anh, anh làm việc kiểu gì bây giờ?

"Diễm. . . . .." Giọng nói đáng thương như trước, đôi mắt long lanh nhìn anh.

Cuối cùng anh cũng bị côđánh bại, đành phải mềm lòng đồng ý, nhưng lại kèm theo một điều kiện: “Khôngđược đi quá xa, chỉ được đi trong Ân thị, một giờ sau phải trở về.”

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏnhắn hưng phấn, Sở Oa Oa vui sướng lao ra khỏi phòng làm việc, nhanh chân đichơi.

Mà đôi mắt kia đen kịtgiống như báo, chăm chú nhìn bóng lưng nhỏ nhắn, cho đến khi không thấy gì nữa.

Xuyên qua một hành langdài, lại đi xuống một cái cầu thang, lên một cái cầu thang nữa. Cô dựa vào trínhớ, không lâu lắm, liền nhìn thấy hồ cá mà cô đang tìm kiếm.

Sở Oa Oa âm thầm vuimừng, ai nói đầu cô không dùng được chứ? Nhìn đi, không phải cô đã tìm được rồisao?

Cô lập tức vén tay áolên, hấp tấp chạy đến bên cạnh hồ cá. Liền nhúng tay xuống xuống để bắt cá,cong hai chân, ngồi chồm chỗm trên đài, mắt nhìn chằm chằm vào đàn cá đang bơilội.

Cá trong này nhiều hơn ởÂn trạch, nhiều hơn kia rất nhiều, cô muốn bắt bao nhiêu cá thì có bấy nhiêu.

Đầu tiên cô lấy ra mộtchỉ mảnh như hành (???),nhẹ nhàng , nhẹ nhàng mà cho vào nước, nhìn thấy bọncá sợ hãi, bơi tán loạn thì khuôn mặt nhỏ nhắn vui mừng.

Sau đó, từ một chỉ mảnhbiến thành 2 con, bốn con. . . . . . Cho đến khi toàn bộ bàn tay nhỏ bé cho vàotrong nước.

"Oa, chơi thật vui!”

Lâu lắm mới có cơ hội bắtcá, bây giờ không chơi cho đã, thì bao giờ mới lại được chơi?

Sở Oa Oa nhúng bàn tay bénhỏ vào nước, chốc lát đã bắt được một con cá đang bơi, nhưng nó lại thoátđược. Con cá này như muốn trêu đùa cô, toàn thơn trơn bong, muốn bắt cũng khôngđược.

Cô tức giận lấy tay laumặt, không cam lòng tiếp tục cho tay vào nước, rút kinh nghiệm từ lần trước,bây giờ cô bắt lấy đuôi cá, không cho nó bơi đi.

"Hừ, xem ngươi chạyđường nào!" Khuôn mặt nhỏ bé rất đắc ý.

Thật vất vả có cơ hộiđược bắt cá một lần, lúc này không chơi cho đã, lần tới, phải chờ tới khi nàothì mới có thể?

Sở Oa Oa nhúng bàn taynhỏ bé vào trong nước, chốc lát đã bắt đuợc một con cá đang bơi, nhưng nó lạikịp thời trốn thoát. Con cá này hình như muốn trêu đùa cô, toàn thân trơn bóng,muốn bắt cũng không được.

Cô tức giận dùng tay laumặt, không cam lòng, lại tiếp tục cho tay vào nước, rút kinh nghiệm, lần này côtóm lấy đuôi con cá, không cho nó nhúc nhích.

"Hừ, xem ngươi chạyđường nào!" Khuôn mặt nhỏ nhắn rất đắc ý.

Nhưng mọi việc lại khôngtheo ý cô, cô càng không cho con cá bơi đi, nó càng giãy dụa kịch liệt. Kết quảlá cái đuôi của con cá cũng tuột khỏi tay cô.

"Đáng ghét!"

Cô quát, tiếp tục bắt lấyđuôi cá không đầu hàng, không bắt được nó, cô quyết không bỏ qua!

Lúc cô đang chiến đấu vớicon cá, tiếp tân đang đứng trước quầy đã thấy than hình nhỏ nhắn xinh đẹp củacô.

Không xong rồi! Sao lạicó một đứa bé chơi đùa ở đó!

Cô tiếp tân lo lắng, docô sơ suất, không chú ý đến chỗ hồ cá. Nếu mà để cho lãnh đạo cấp cao nhìnthấy….

Mặt cô liền trắngbệch.

"Dừng lại!"

Cô chạy tới, nắm mái tócdài của người kia, kề mặt nhìn người đó.

"Đau quá, đau quá,đau quá, đau quá!"

Khi nhìn thấy khuôn mặtnhỏ nhắn, cô tiếp tân lập tức thay đôi, cái cô bé này…..Chính làngười mà Tổng giám đốc vừa mới ôm trong lòng……À, cô gái.

Cô liền thay đổi thái độlúc trước, cung kính xin lỗi: “Xin…xin lỗi tiểu thư.”

Nhẹ nhàng xoa xoa đầu SởOa Oa, cô dò hỏi: “Tiểu thư còn đau không?”

Đùa sao, đó chính là côgái đầu tiên Tổng giám đốc mang vào Ân thị, nhìn cũng biết cô gái này có vị trírất lớn trong lòng Tổng giám đốc. Bây giờ mà không đối xử tốt với cô ấy, nếumột ngày cô ấy trở thành phu nhân Tổng giám đốc, lại nói cô đã làm chuyện khôngtốt với cô ấy trước mặt Tổng giám đốc, làm Tổng giám đốc nổi giận, cô bị đuổiviệc thì làm sao bây giờ?

Gia đình nhỏ của cô ở nhàcòn đang chờ cô mang tiền về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.