Ngày hôm sau, Lục Khải Chính được đưa đến nước Mĩ tiếp nhận trị liệu, bên kia y học phát triển, bác sĩ chuyên ngiệp, dù sao nếu so với y học trong nước cao hơn rất nhiều, Lăng Bắc Sam dứt khoát đi theo. Đêm đó Nhan Tịch rời khỏi Kinh Thành, sau đó không có tin tức. Sau đó Úc Tử Duyệt lại bị Tiếu Dĩnh mang tới khám ở bệnh viện tư nhân, xác định nghi ngờ là con trai.
Người một nhà cố gắng an ủi không ít, nhưng Lăng Bắc Hàn, vẫn như cũ không thấy tăm hơi.
Thời gian từng ngày trôi qua , bụng của Úc Tử Duyệt cũng càng ngày càng lớn. Mỗi ngày tâm tình đều bình tĩnh, có bà nội, Tiếu Dĩnh cùng cô đi học khóa dưỡng thai. Thỉnh thoảng, nhìn những phụ nữ có thai khác có ông xã đi học cùng, trong lòng cô sẽ đau đớn, nhưng cái cảm giác khổ sở đó đến rất nhanh, lúc bảo bảo đạp sẽ biến mất....
Cô đã hình thành thói quen không có sự tồn tại của Lăng Bắc Hàn bên cạnh, cũng dần dần sinh ra cảm giác lệ thuộc với đứa con trong bụng. Đối với cô mà nói, địa vị của con trai dường như đã dần dần vượt qua địa vị của Lăng Bắc Hàn rồi.
Mang thai tháng thứ bảy, Lăng Bắc Hàn vẫn không có trở lại, hôm nay cách ngày anh mất tích cũng đã sắp bốn tháng rồi. tết Âm lịch năm này, đối với người nhà họ Lăng mà nói, trôi qua cũng không thoải mái.
Chị dâu Lệ Huyên Huyên sinh con trai, Úc Tử Duyệt, bà bà , Tiếu Dĩnh cùng đi tới thành phố A.
"Duyệt Duyệt.... không gầy, không gầy, con cũng giống lúc Huyên Huyên mang thai bảy tháng rất mập mạp....” Tô Mạt Hề thấy con gái so với trước kia đẫy đà hơn rất nhiều, rốt cuộc cũng an tâm, nhìn bụng bự của con, trong lòng bà vừa cảm động, vừa đau rát.
"Ừ, mẹ, con rất tham ăn đấy!” Úc Tử Duyệt nhìn mẹ, cười nói, mặt thản nhiên cười hạnh phúc, không nhìn ra bất kỳ thương cảm nào.
"Tham ăn là tốt rồi, nhất định phải đủ dinh dưỡng, chị Tiếu, phiền chị để tâm rồi!" Tô Mạt Hề chưa cảm ơn Tiếu Dĩnh, nghe nói mấy tháng này đều là Tiếu Dĩnh chăm sóc Úc Tử Duyệt, điểm này làm bà rất cảm động. Vốn cho là con gái ở cùng bà nội sẽ không tốt, hiện tại....
"Nói chi vậy! Duyệt Duyệt là con dâu của tôi, tôi cũng xem nó như con gái của mình rồi....” Tiếu Dĩnh thành tâm nói, trên mặt lộ vẻ xấu hổ nhàn nhạt.
"Mẹ, con đi thăm chị Huyên Huyên với tiểu bảo bối!” Úc Tử Duyệt nói, biết mẹ muốn trò chuyện với bà nội, cô liền đem không gian tặng cho họ, tránh cho mình thương cảm! Hiện tại cô không muốn mình khổ sở, không suy nghĩ nhiều. Chỉ muốn sống thật vui vẻ, sinh con trai nhanh lên một chút!
"Thật đáng yêu.... thật là xinh đẹp....” Úc Tử Duyệt ưỡng cao bụng bự ngồi ở bên giường của Lệ Huyên Huyên, ôm nhóc con nhỏ xíu, tiểu bảo bảo mới chỉ có mười hai ngày thôi.
"Tất nhiên, con trai của anh phải đáng yêu, phải đẹp trai chứ!” anh hai Úc Tử Mực nói, ngay trước mặt Úc Tử Duyệt hôn Lệ Huyên Huyên một cái. Úc Tử Duyệt nhìn anh trai chị dâu ân ái như vậy, cười cười.
Trong lòng cảm thấy thật châm mộ.
Nghĩ thầm số mệnh của chị Huyên Huyên thật tốt, gả cho anh hai của mình được cưng chiều như vậy, từ khi mang thai đến khi sinh, dường như anh hai đều coi chừng một tấc cũng không rời....
Chỉ là, điều này cũng không thể tương đối. Chấp nhận Lăng Bắc Hàn lần nữa là lựa chọn của mình! Mình chọn, kết quả ra sao thì cũng phải tự mình gánh chịu!
"Cười.... cháu nhìn em cười kìa! Tiểu bảo bối....ha ha....” Úc Tử Duyệt nhìn đứa bé da trắng hồng trong ngực, nở nụ cười hồn nhiên, cô mừng rỡ nói, đôi mắt con nít thật to lại trong suốt, thuần khiết không nhiễm bất cứ một loại tạp chất nào....
"Nhìn em vui mừng chưa kìa, cháu trai nhà mình cũng sắp ra rồi, vậy mà vẫn hâm mộ anh sao?” Úc Tử Mặc nhận lấy ngóc con từ trong ngực Úc Tử Duyệt, nói, "Bảo bối, đi tới để mẹ cho bú sữa....” Úc Tử Mặc ôm con trai đưa cho Lệ Huyên Huyên, nói.
Úc Tử Duyệt nhìn một nhà ba người bọn họ hạnh phúc như vậy, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh đêm đó trước khi Lăng Bắc Hàn đi, anh ác ý nói, về sau chỉ cho con trai ăn một bên....
Lăng Bắc Hàn, khốn kiếp, anh chết ở đâu rồi?
Úc Tử Duyệt vừa nghĩ tới trong lòng liền tức giận! Cô thủy chung tin chắc anh vẫn còn sống, nhưng bây giờ không thể hiểu nỗi, tại sao anh vẫn không trở lại?
Không tha thứ! Tuyệt đối không tha thứ!
Lúc này, một gương mặt quen thuộc, anh tuấn ló vào từ sau cánh cửa, Úc Tử Duyệt nhìn lại, chính là, Lệ Mộ Phàm, đã lâu không gặp....
"A.... Mộ Phàm cậu đi ra ngoài cho chị!” Huyên Huyên cđang cho con trai bú sữa, mắc cỡ đỏ mặt nói, động tác của Úc Tử Mặc so với vợ mình còn nhanh hơn, kịp thời che lại.
Lệ Mộ Phàm không hiểu gì cả đứng nguyên tại chỗ, lúc này, Úc Tử Duyệt đứng dậy, đi ra ngoài cửa, Lệ Mộ Phàm thấy cô, dời tầm mắt rơi vào cái bụng nhô cao của cô. Ánh mắt nhu hòa cũng lóe ra một tia bi thương.
Nếu như, đứa bé của mình vẫn còn, bây giờ chắc đã được sinh ra rồi?
Cười chua xót, "Nhóc con là tâm điểm....” đưa tay đỡ Úc Tử Duyệt, anh dịu dàng nói, nhìn dáng vẻ bụng bự của Úc Tử Duyệt, anh cảm thấy cả người run rẩy, chỉ sợ cô ngã đụng đầu.
"Không có việc gì, thật ra so với trước kia bây giờ cậu quan tâm tới người khác nhiều hơn đó....” Úc Tử Duyệt tự nhiên nói, cùng Mộ Phàm đi tới ban công. Cách tấm thủy tinh, nhìn ra ngoài cửa sổ....
"Đúng vậy, có hối hận hay không, mình đây cũng không để ý phải tiếp nhận một bà bầu!” lúc Lệ Mộ Phàm đùa giỡn nói, cậu ta vẫn còn là đẹp trai như vậy.
"Không đứng đắn!” Úc Tử Duyệt liếc cậu ta một cái nói, "Đúng rồi, cậu với Thôi Nhã Lan.... như thế nào rồi?” Úc Tử Duyệt quan tâm hỏi.
Sắc mặt Lệ Mộ Phàm cứng ngắc, đôi mắt xanh dương ưu buồn nhìn ra một nơi nào đó ngoài cửa sổ, "Không có như thế nào, mình quyết tâm đến nước Mĩ, cậu cũng biết mà.” anh lạnh nhạt nói, tim mơ hồ đau.
"Nếu như cậu thích người ta thì hãy dũng cảm theo đuổi, đừng để cho mình hối hận!” Úc Tử Duyệt khích lệ nói, Lệ Mộ Phàm người này, có lúc cũng buồn bả như vậy!
Lệ Mộ Phàm quay đầu nhìn cô, cười cười, "Không cần lo cho mình, cậu phải nhớ bảo trọng!” Lệ Mộ Phàm đè hai vai của cô, cúi đầu xuống nhìn, trầm giọng nói. Không nói đến chuyện tình của Lăng Bắc Hàn là sợ cô ấy đau lòng khổ sở.
"Bây giờ mình không phải là bảo trọng, mà là siêu trọng rồi !” Úc Tử Duyệt cười nói, hai người vừa rỗi rãnh tán gẫu một lát, Lệ Mộ Phàm đi xem cháu ngoại, Úc Tử Duyệt xuống lầu, dọn dẹp với Tiếu Dĩnh một chút rồi sau đó lại chạy về Kinh Thành.
***
"A.... đau.... hô....” nửa đêm Úc Tử Duyệt bị chụt rút mà khổ sở tỉnh lại, chịu đựng con đau giày vò mà cô cũng phải hít vài hớp khí lạnh, mở đèn bàn lên, cô hết sức giùng giằng ngồi dậy, nhưng cái chân tê cứng làm cho cô không dám cử động một chút nào.
Bởi vì bụng căng to, hai tay cô căn bản không có biện pháp với đến chân cũng không tự mình xoa bóp, chỉ có càng không ngừng động lên đầu ngón chân, từ từ hóa giải sự khó chịu này.
Sau khi cơn đau biến mất, trong lòng dâng lên một nỗi uất ức, đôi tay vuốt ve cái bụng nhô cao của mình, tiểu bảo bảo cũng giống như đang an ủi cô, giật giật, Úc Tử Duyệt rơi nước mắt. “Bảo bảo, mẹ không đau... “ khàn khàn mở miệng, thì thào nói.
không đau, trong lòng lại uất ức vô cùng.
Từ khi mang thai tháng thứ bảy tới nay, thời gian anh ở bên cạnh cô có được mấy ngày? Nhưng bây giờ đến sống chết còn không rõ....
Tiểu bảo bảo lại giật giật, khiến cô càng cảm động hơn. “Mẹ không đau, tiếp tục ngủ đi.... “ động tác vụng về mà nằm xuống, cảm giác mình giống như là một con chim cánh cụt ngu ngốc, mặc dù mình rất mập, vóc người đã biến dạng rồi, nhưng mà vẫn không hối hận khi mang thai đứa bé này.
Cũng càng mong đợi làm một người mẹ vui vẻ!
Khóe miệng mang theo nụ cười dần chìm vào giấc ngủ...
***
Nước Mĩ, đêm khuya mười một giờ rưỡi.
Lăng Bắc Sam đi mua bữa ăn khuya, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Lục Khải Chính. Anh ta vẫn chưa có tỉnh lại nhưng mà vết phỏng trên người đã được trị liệu rất tốt, ở nơi vết phỏng nghiêm trọng cũng đã được phẫu thuật cấy da xong.
Vẫn không tỉnh táo, là bởi vì đại não bị thương thiếu dưỡng khí, theo đó là các loại bệnh biến chứng phát tác dẫn tới cơn sốc, nhưng mà trải qua ba tháng trị liệu, cơ bản đã không có nguy hiểm đến tính mạng, bác sĩ nói, bệnh nhân sẽ rất nhanh tỉnh lại.
“A..”
trên hành lang yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng la lớn của một người đàn ông, chỉ thấy cảnh sát bảo vệ trước phòng bệnh của Lục Khải Chính bị một người mặc áo choàng dài màu trắng đánh ngã, sau đó, một người cảnh sát khác cũng bị đánh lén từ phía sau lưng, ngã xuống….
Người đàn ông mặc áo khoác trắng mang khẩu trang bước chân hơi có vẻ tập tễnh đi vào phòng bệnh, thấy Lục Khải Chính đang nằm trên giường bệnh anh ta móc súng lục ra, nhắm ngay về hướng bên này....
“Pằng…”
một tiếng súng vang lên, một cỗ mùi máu tươi lan tỏa....
Người đàn ông mặc áo choàng dài trắng phát ra tiếng kêu thảm thiếp, súng trên tay rơi xuống đất, rồi sau đó, một người đàn ông mặt toàn thân màu đen nhanh nhẹn tiến lên, thừa dịp tên kia chưa kịp đứng dậy, ấn anh ta nằm trên mặt đất.
“Tư Đồ Ngạn! Xem mày trốn đâu cho thoát?” giọng nam trầm thấp vang lên, khẩu trang trên mặt của người đàn ông bị xé mở, lộ ra gương mặt có một vết sẹo đáng sợ!
“Lăng Bắc Hàn! Mày... “ người đàn ông bị hủy dung nhan, trong hai tròng mắt thát ra ánh sáng tàn nhẫn, lớn tiếng nói.
“A... “ Lăng Bắc Sam đứng ở cửa phòng bệnh, kinh hãi thét chói tai ra tiếng, sau đó, một nhóm cảnh sát ở bên ngoài vọt vào phòng bệnh Lăng Bắc Hàn đứng dậy, một tay nắm cánh tay trúng đạn của Tư Đồ Ngạn ném cho cảnh sát!
“Buông ra! Cút.... “bị cảnh sát bắt được, Tư Đồ Ngạn nóng nảy rống, mặt dữ tợn đáng sợ, Lăng Bắc Hàn liếc nhìn anh ta một cái, cười cười. “Lần này mày chạy trốn không kịp nữa rồi!” Lăng Bắc Hàn tàn nhẫn nói từng chữ từng câu.
“Mang đi!” không có cho Tư Đồ Ngạn mở miệng nữa, Lăng Bắc Hàn nói tiếng anh chuẩn lưu loát ra lệnh. Sau đó, Tư Đồ Ngạn bị một nhóm cảnh sát mang đi.
“Anh....anh cả...”, Lăng Bắc Sam nhìn người đàn ông mặc áo khoác màu đen xoay người lại, vừa thấy gương mặt của Lăng Bắc Hàn thì lật tức bị cà lăm.
Lăng Bắc Hàn thu hồi súng lục, nhìn Lăng Bắc Sam cười cười, “Anh cả! Anh đi đâu?” Lăng Bắc Sam vọt vào, đôi tay ôm lấy hai cánh tay của Lăng Bắc Hàn, kích động hỏi. Nhìn anh cả sao gầy quá...
“Đuổi theo đào phạm.... “ Lăng Bắc Hàn nhỏ giọng nói ra, sau đó xoay người, chỉ thấy người nằm trên giường bệnh đang giật giật, lúc này Lăng Bắc Sam cũng buông Lăng Bắc Hàn ra, đi tới giường bệnh của Lục Khải Chính...
“Anh... anh....anh cả anh ấy... “ nhìn Lục Khải Chính từ từ mở hai mắt ra, Lăng Bắc Sam cà lăm, kích động nhìn Lăng Bắc Hàn nói.
“Lão Lục, ngủ đã lâu rồi, nên tỉnh!” Lăng Bắc Hàn tiến lên, cười nói với người đang nằm trên giường bệnh. Lăng Bắc Sam kinh ngạc nhìn dáng vẻ đầy tự tin của Lăng Bắc Hàn, sau đó lại nhìn Lục Khải Chính, chỉ thấy hai mắt anh ấy đã sớm mở ra.
“Lục Khải Chính!” cô kích động tiến lên hô, Lục Khải Chính đã tỉnh!
Lục Khải Chính chỉ cảm thấy cổ họng của mình giống như là bị lửa thiêu đốt khó chịu, trên người đủ loại đau đớn, lớp da giống như bị lột ra. “Khụ... “ cổ họng bế tắc không thốt nên lời, trần nhà vẫn còn quay tròn, sau đó, thấy được gương mặt của Lăng Bắc Sam, cũng đang chuyển động....
Lăng Bắc Hàn mang bao tay da màu đen vào nhấn nút gọi chuông....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]