"Lăng Chí Tiêu! Ông hung dữ cái gì chứ?” trở lại phòng ngủ, Tiếu Dĩnh tức giận gầm nhẹ với Lăng Chí Tiêu, trong lòng rất uất ức, ông ấy không những không an ủi họ, mà còn phát giận như vậy!
Việc này khiến Tiếu Dĩnh rất tức giận! Vốn hốc mắt đã khô, bây giờ càng thêm ướt.
"Giận cái gì? Bà không lo an ủi Duyệt Duyệt cho tốt, mà còn khóc cùng con bé, nói cái gì?” Lăng Chí Tiêu đen mặt, nhìn Tiếu Dĩnh chằm chằm, trách cứ. Thấy Lăng Chí Tiêu như vậy, trong lòng bà càng thêm uất ức!
"Lòng của tôi cũng không phải sắt đá! Bắc Hàn là con trai tôi! Nó biến mất lâu như vậy, ông bảo sao tôi có thể bình tĩnh?", cũng đã đè nén quá lâu rồi, cho dù trên sự nghiệp là một người phụ nữ giỏi giang, nhưng bà cũng chỉ là một người mẹ bình thường! Bản thân cảm thấy, mình chống đỡ đã lâu....
Tiếu Dĩnh khàn khàn, tức giận quát, gương mặt đỏ lên, trên mặt chảy hai hàng nước mắt. Ở trong ấn tượng của Lăng Chí Tiêu, số lần Tiếu Dĩnh khóc có thể đếm được trên đầu ngón tay, tâm tình cứng rắn lại mềm mại xuống, "Bắc Hàn sẽ không có...."
"Không có việc gì! Ông cứ nói câu này! Chính ông cũng không lo lắng gì cả!” Tiếu Dĩnh tức giận ngắt lời, sau đó đi vào toilet, nặng nề đóng sầm cửa lại.
Úc Tử Duyệt đứng ở cửa phòng, bởi vì câu nói kia của bà nội, thông báo cũng không xác định được Lăng Bắc Hàn còn sống hay không .... Trong lòng âm thầm nghĩ, cô bước đi giống như cái xác không hồn loại, trở lại phòng ngủ.
Nhìn chiếc giường lớn của hai người, cô lại nhớ đến hình ảnh Lăng Bắc Hàn đứng bên giường cởi quân trang, dáng vẻ mê người như vậy, lòng Úc Tử Duyệt chua chua, chân bước đi mà lòng quặn đau .
"Tại sao anh nuốt lời? Lăng Bắc Hàn! Làm sao anh có thể nói không giữ lời?” cô cúi đầu quát về phía không khí. Chóp mũi chua chua, tim đau đớn, “Em hận anh, hận chết đi được!” tức giận, khàn khàn mở miệng.
"Anh trở lại nhất định em sẽ không tha thứ cho anh....” đi tới tủ treo quần áo, mở cửa tủ ra, nhìn vào bên trong, quần áo cô mua cho anh, áo sơ mi, cà vạt, cô đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào. Giống như thấy được anh....
Anh chỉ để lại một ít quần áo ở nhà, bên Thiên Hồng Hoa cũng rất ít....
"Anh không về nữa, bảo bảo cũng không biết cha....” Úc Tử Duyệt thì thào nói, âm thanh khàn khàn, "Hiện tại con biết đạp rồi, cha mẹ nên trò chuyện với con nhiều hơn, bồi dưỡng tình cảm.... Anh làm ba như thế sao?"
Cô nhìn về phía quần áo anh mà trách cứ, trong lòng khó mà bình tĩnh.
"Lăng Bắc Hàn, anh không về nữa, em sẽ tuyệt vọng, về sau coi như anh có trở lại, em cũng không tha thứ cho anh....” bình tĩnh nói xong, cô đóng cửa tủ.
Ngồi xuống cạnh mép giường, điện thoại trên tủ ở đầu giường kêu lên, cô cứng đờ nghe máy, là Nhan Tịch gọi tới.... hơn một tháng không có liên lạc với chị ấy . . .
"Chị Nhan...."
"Duyệt Duyệt, có khỏe không?” không nghe được bất kỳ tin tức gì về Lăng Bắc Hàn, Lục Khải Chính thì có tin tức, trong lòng cô lo lắng gọi điện thoại tới hỏi thăm một chút, nghe giọng nói Úc Tử Duyệt khàn khàn, cô liền cảm thấy tâm tình con bé không tốt.
"Chị Nhan, anh ấy còn chưa trở về, một tháng lẻ năm ngày....” Úc Tử Duyệt thì thào nói.
"Duyệt Duyệt....” cổ họng Nhan Tịch giống như bị cái gì đó lấp kín, không biết nên an ủi Tử Duyệt như thế nào, chuyện như vậy đối với bất kỳ người nào mà nói đều là một sự hành hạ! Cô cảm thấy dù có an ủi thế nào cũng không làm được chuyện gì....
"Chị Nhan, em rất tuyệt vọng...."
"Duyệt Duyệt! Em phải bình tĩnh! Vì đứa nhỏ trong bụng mà suy nghĩ một chút!” Nhan Tịch kích động nói, trong lòng không ngừng run rẩy. Cô cho là sau khi vụ án này kết thúc, Duyệt Duyệt và Bắc Hàn sẽ hạnh phúc cùng nhau, thật không ngờ....
"Ừ, chị cứ yên tâm, em sẽ tốt thôi, em chỉ không muốn suy nghĩ nhiều về Lăng Bắc Hàn.... mặc kệ anh ấy sống hay chết, em vẫn sinh đứa bé này ra! Coi như anh ấy có trở lại, về sau em cũng sẽ không ỷ lại vào anh ấy như vậy nữa!” Úc Tử Duyệt đau lòng nói, càng quan tâm sẽ càng đau lòng.
"Duyệt Duyệt, đừng nói lẫy như thế, chị khẳng định chú ấy vẫn còn đang bắt người xấu, trong một thời gian ngắn không thể nào trở lại.... chờ chú ấy trở về, tốt nhất em nên trừng phạt thật mạnh tay....” Nhan Tịch cố gắng trấn an cô.
"Chị thì sao? Là muốn hỏi tình hình của lão Lục sao? Lão Lục vẫn còn hôn mê bất tỉnh, hơn một tháng nay, bệnh biến chứng không ngừng.... Cũng có thể sẽ ra nước ngoài trị liệu....” Úc Tử Duyệt trực tiếp nói với Nhan Tịch, nghe lời của Tử Duyệt nói..., lòng Nhan Tịch chợt đau.
Cô không ngờ anh ấy còn chưa tỉnh, nghiêm trọng như vậy....
"Thật sao....” hít một hơi thật sâu, cô mới nói ra được.
"Dạ, lúc được cứu, anh ấy chỉ còn một hơi thở, không có chết đã may mắn lắm rồi, tình huống bây giờ cũng không tốt.... chị nói xem bọn họ liều mạng như vậy là vì cái gì?” Úc Tử Duyệt cười khổ nói, là vì cái gì trong lòng cô rõ ràng nhất.
Vì quốc gia này, vì nhân dân cả nước, vì những đứa bé giống như Đậu Đậu Nữu Nữu, vì từng người dân bình thường....
Đúng là, có lỗi với người nhà bọn họ, người yêu, bạn bè, con cái....
Lời nói của Úc Tử Duyệt , làm lòng Nhan Tịch càng chua xót hơn, ít nhất, Lăng Bắc Hàn cũng yêu Úc Tử Duyệt, còn cô thì sao, bị liên luỵ như một người vô tội mà thôi.
"Duyệt Duyệt, đừng nghĩ như vậy, chú ấy là người rất tốt.... Lục Khải Chính . . . . . Cũng thế....” đúng không, anh ấy cũng là người tốt, đứng ở lập trường của anh ấy, cũng không dễ dàng gì, hết sức không dễ dàng.
Hai người hàn huyên một lát sau, cúp điện thoại.
***
Thần xui quỷ khiến ra sao mà Nhan Tịch đi tới Kinh Thành, từ vùng biên giới Tây nhỏ bé, cô ngồi xe lửa một ngày một đêm chạy tới. Nửa đêm hơn mười giờ đến được Kinh Thành, bắt xe taxi, căn cứ vào địa chỉ lúc trước Úc Tử Duyệt cố tình nói bóng nói gió, biết được Lục Khải Chính đang ở bệnh viện quân y.
Đi xe bị tài xế làm thịt 100 tệ, cô cũng không để ý, đi thẳng vào bệnh viện, theo chỉ dẫn lên lầu, đi tới phòng bệnh chăm sóc đặc biệt ICU, cô lại quên hỏi Lục Khải Chính đang nằm ở phòng nào....
"Đúng vậy, thật cảm động, mỗi lần đi vào sẽ không ăn không uống mấy ngày mà coi chừng...."
"Mọi người nói đúng, bệnh nhân phòng bệnh số 8 kia còn chưa cưới vợ?"
"Đúng vậy, Lục tiên sinh chưa cưới vợ! Lăng tiểu thư...."
Mấy cô y tá trực ban nhỏ giọng thảo luận ở trong hành lang, Nhan Tịch ngớ ngẩn, sau đó đi về phía mấy cô y tá...
Lần đầu tiên nhìn vào ngay lập tức cô đã đoán ra được người ngồi bên cạnh giường là ai, cô gái mặc bộ quần áo vô khuẩn kia, chính là Lăng Bắc Sam. Nhan Tịch len lén đứng ở bên cửa sổ nhìn vào.... Lục Khải Chính đang nằm trên giường bệnh, toàn thân quấn băng gạc, căn bản cô không thấy được mặt của anh, chỉ thấy trong tay Lăng Bắc Sam bưng cái ly nước, cầm bông gòn liên tục thấm ướt môi cho Lục Khải Chính....
Chỉ có thể nhìn xa xa không có cách nào đến gần. cô cũng cảm thấy trông mình rất buồn cười, thế nhưng lại đi đến xem Lục Khải Chính! Anh và cô vốn là không có quan hệ gì....!
cô cũng không phải bác sĩ, cũng không phải người anh yêu thì có thể giúp được cái gì! hiện tại, người ngồi bên cạnh giường đó, không xa không rời coi chừng chăm sóc anh, mới là người yêu của anh. cô nghĩ, nhất định Lăng Bắc Sam rất thích rất thích Lục Khải Chính.
So với cô yêu lâu, yêu sâu hơn....
rõ ràng Lăng Bắc Sam cảm giác ngoài cửa sổ có người, quay đầu thì chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc từ qua bên cửa sổ, cô sửng sốt một chút, sau đó đứng dậy, đi ra cửa phòng bệnh, chỉ thấy Nhan Tịch sắp đi tới chỗ khúc quanh.
“Đứng lại!” Lăng Bắc Sam la lớn, vẫn mặc quần áo vô khuẩn chạy ra ngoài. Nhan Tịch dừng lại, trong lòng một hồi ảo não, tức giận vì mình bị phát hiện!
cô vẫn xoay người đi, lúc này Lăng Bắc Sam đã lấy khẩu trang, khăn trùm đầu xuống, đôi mắt có vành mắt đen mà trũng sâu, có thể tưởng tượng, cô ta ở nơi này chăm sóc Lục Khải Chính có nhiều khổ cực....
Đối với Lăng Bắc Sam, cô không hề ghét.
“cô tới nhìn Lục Khải Chính?” Lăng Bắc Sam hỏi, giọng nói khẽ nâng cao. Giống như nói cô không nên tới đây, Nhan Tịch nghe ra trong giọng nói đó là vẻ không vui mừng rồi.
Cũng vì cô là vị hôn thê của Lục Khải Chính, yêu Lục Khải Chính, cho nên dĩ nhiên không hy vọng người đàn ông của mình bị cô gái khác mơ ước.
“Chỉ là nghe nói anh ta bị thương, nhân tiện tới Kinh Thành làm việc, nên tới xem một chút.... “ Nhan Tịch bình tĩnh tự nhiên trả lời.
“Anh ấy đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, người bình thường không thể tùy tiện đi vào. Lần trước ở bệnh viện tôi cũng muốn nói cho cô biết, anh ấy là cảnh sát nằm vùng….” Lăng Bắc Sam bình tĩnh nói với Nhan Tịch. “Nhưng thân phận của anh ấy không thể bị ra ánh sáng, cho nên tôi không có cách nào nhắc nhở cô!” Lăng Bắc Sam lại cất giọng nói.
“cô nói cho tôi biết những thứ này là có ý gì? “ ý Tứ cửa Lăng Bắc Sam, cô cái hiểu cái không, nhưng phần lớn là không muốn hiểu.
“cô là người thông minh nên hiểu, anh ấy từ hô với tôi, là vì cái gì…” Lăng Bắc Sam lại nói.
Trong lòng Nhan Tịch dâng cao, “Mặc kệ vì nguyên nhân gì, chẳng có quan hệ gì với tôi, Lăng tiểu thư, tạm biệt…”
“cô là người thông minh nên không cần ôm lấy hi vọng với anh ấy! Tôi không muốn khi dễ bất cứ kẻ nào…” Lăng Bắc Sam kéo quần áo của Nhan Tịch lại, nói với cô, ”Ngày mai anh ấy được đưa đi Mỹ trị liệu, tôi không muốn cô chạy tới đây vô ích, cô đừng tới…” nhớ tới việc Lục Khải Chính từng xảy ra quan hệ với Nhan Tịch, trong lòng Lăng Bắc Sam liền buồn bực, tức giận nói.
Nhan Tịch dùng sức tránh thoát khỏi tay của cô ta, “Cám ơn cô nhắc nhở!” Nhan Tịch nguội lạnh nói xong, đứng thẳng lưng, rời đi…
Trong lòng quặn đau không có cách nào hô hấp, cổ họng như bị chặn, cố gắng nén nước mắt không để cho rơi xuống, cô chạy thật nhanh đếu thang máy bệnh viện.
Lục Khải Chính, tốt nhất là anh nên tỉnh lại! Tự mình cho tôi một đáp án....
Đối với đáp án này cô cũng không ôm bất kỳ hy vọng.
Vách tường thanh máy sáng bóng, phản xạ hình ảnh mặt đầy nước mắt của cô giây phút đó, Nhan Tịch còn tưởng rằng mình gặp quỷ.
Khóc cái gì mà khóc! không biết tự lượng sức mình! Cam chịu đi!
cô vừa lau nước mắt, vừa tự trách mình, ra khỏi bệnh viện, đi bộ đến trạm xe lửa, đêm đó cô quyết định mua vé xe lửa, lần nữa rời khỏi cái thành phố đã gây tổn thương nặng nề cho mình!
“Lục Khải Chính?”
Mới vừa thay xong đồ vô khuẩn trở lại phòng bệnh, Lăng Bắc Sam vui mừng phát hiện, giồng như ngón tay Lục Khải Chính giật giật, cô mừng rỡ kêu tên của anh. Nhưng anh vẫn như cũ, không có tỉnh lại. Lăng Bắc Sam gọi bác sĩ tới để kiểm tra cho Lục Khải Chính, nhưng xác định vẫn là không có tỉnh lại.
“Anh phải ngủ bao lâu nữa? Mới vừa nãy Nhan Tịch đả tới... “ Lăng Bắc Sam thẳng thắn nói với Lục Khải Chính, rõ ràng cảm giác ngón tay của anh lại giật giật, chỉ là mới vừa bác sĩ nói đây chỉ là hành động thuận tay bình thường.
“Anh là cảnh sát nằm vùng tại sao phải đi bảo vệ cô gái khác.... “ Lăng Bắc Sam tức giận hỏi, chỉ là cảm thấy vấn đề này đủ nhàm chán. Có lẽ là vì công việc nên anh ấy mới đi che chở cô ta, như vậy đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]