Tô Nhan Hề bị ánh mắt của Cố Tây Thành dọa sợ đến mức lùi về phía sau, cơ thể đụng vào trên cửa xe. Cô nhất thời đau đến nhíu mày, ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng vào đôi mắt anh, trong lòng có chút sợ hãi. “Thôi, thôi, anh Cố, cậu cả Cố, anh đừng căng thẳng, tôi chỉ giỡn thôi mà, tôi nào dám coi anh như món quà để tặng cho người khác.” Vào lúc này, Tô Nhan Hề tuyệt đối sẽ không thua thiệt trước mắt. Thế là, cô đưa tay vỗ vỗ bờ vai của Cố Tây Thành để bày tỏ sự an ủi. “Đừng căng thẳng, dù sao cũng đừng căng thẳng, tôi chỉ nói giỡn một chút thôi để điều hòa bầu không khí ấy mà.” Cố Tây Thành nhìn bộ dạng cô nịnh nọt, đẩy tay trắng nõn của cô ra, cơn giận ngược lại đã vơi rất nhiều. Lúc này, tiếng xe từ phía sau vọng tới, xe chỉ mới dừng lại một lúc mà phía sau đã bị chặn. Anh nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, bấy giờ mới khởi động xe. Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng người nào đó lẩm bẩm: “Coi như muốn tặng, cũng không thể tặng anh cho một đám phụ nữ, anh đâu thể ăn hết hoàn toàn…” Khuôn mặt Cố Tây Thành tối sầm lại ngay tức khắc, anh có loại xúc động muốn ném người nào đó ra khỏi xe. Điện thoại di động của anh chợt vang lên đúng lúc, cắt ngang kế hoạch của anh. Anh đắm chìm trong vài giây, sau đó mới trả lời điện thoại bằng tai nghe bluetooth: “Alo?” Tô Nhan Hề mím môi quay đầu nhìn Cố Tây Thành, không biết trong điện thoại nói gì, chỉ thấy sắc mặt Cố Tây Thành đột nhiên trầm xuống, nét mặt kì quái. “Két…” Xe lại thắng gấp. Tô Nhan Hề không có chú ý suýt nữa đâm đầu vào, cô bất mãn nhìn Cố Tây Thành. “Anh làm gì thế?” Sao lúc nào cũng dừng xe đột ngột. “Xuống xe!” “Cái gì?” “Tôi bảo cô xuống xe!” Cố Tây Thành nghiêm túc quát lên. Tô Nhan Hề sững sờ, tay chân khẽ run lên. “Tôi…Nhưng còn chưa đến nơi, tại sao tôi phải xuống xe!” Lời cô nói dường như đã thức tỉnh Cố Tây Thành, ánh mắt anh lóe lên như thể mang theo tâm trạng phức tạp. Cuối cùng, anh ngước mắt lạnh lùng lướt qua cô: “Cô tự bắt xe đi, tối nay tôi sẽ đến, cô cứ ở đó chờ tôi.” “Cố Tây Thành, đã xảy ra chuyện gì hả?” Sao anh ta đột nhiên… “Không phải việc của cô, xuống xe!” Cùng một giọng nói lạnh lùng, Tô Nhan Hề bất mãn nhíu mày. Xuống xe thì xuống xe, có nhất thiết phải đuổi người thẳng như vậy không? Tưởng rằng hiếm à! Tô Nhan Hề bĩu môi, động tác lưu loát mở cửa xuống xe. Cô cảm thấy hai chân mình vừa chạm đất thì chiếc xe phía sau đã lái đi với tốc độ cực nhanh, thật sự khiến người ta líu lưỡi! Nhìn bóng xe biến mất ở trước mặt, Tô Nhan Hề không kiềm được chạy chậm đuổi theo. “Cố Tây Thành, tôi sẽ chờ anh, anh nhất định phải nhanh lên…” Chiếc Cayenne biến mất trong làn xe, căn bản không có trả lời cô. Tô Nhan Hề đứng ở tại chỗ, không nén được thở dài một tiếng. Cố Tây Thành, anh thật mất lịch sự. Aizz, cơ mà sao cô đến bữa tiệc bây giờ đây? Ngồi xe bus? Cô nhìn lễ phục của mình, lễ phục này đi thuê, lỡ chen chúc trên xe buýt bị hỏng thì cô không thường nổi. Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Nhan Hề quyết định phung phí một lần, bắt xe đi thôi. Ngay sau đó, cô đưa tay ngăn một chiếc taxi lại. Giờ phút này cô không thể không chửi thầm. Cố Tây Thành chết tiệt, quăng cô ở giữa đường như vậy, nói như thế nào cũng nên cho cô tiền bắt xe chứ… Cô như thế là tại ai! “Ôi tiểu thư, tôi nói này, cô có đi xe hay không?” Tài xế thấy Tô Nhan Hề đứng ở đằng kia không có phản ứng, không nhịn được hỏi cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]