Hữu Hữu khéo léo thu dọn bát đĩa giúp cô, đôi tay nhỏ bé cẩn thận nâng từng cái bát, đi theo sau lưng cô trốn vào phòng bếp, giúp cô rửa bát. Trong lòng cậu ít nhiều cũng có chút sợ hãi Lý Đàn và Vân Na, vì vậy từ sau khi vân nghiệp trình rời đi, liền dính lấy Vân Thi Thi nửa bước không rời.
Trong phòng khác, Vân Na oán hận nhìn hai mẹ con trong bếp một cái, quay lại nói bâng quơ với Lý Đàn.
"Mẹ, mẹ sao lại để hai con tiểu tiện chủng này vào nhà chúng ta vậy! Đúng thật xui xẻo mà, vốn tâm tình con đang tốt, giờ thấy bọn họ, mất hứng rồi!"
Lý Đàn ngồi trên ghế salon, sắc mặt cũng không tốt.
"Hừ! Ai biết được, muốn hỏi thì đi hỏi người ba tốt của con đó!"
"Một đứa tiện nhân, một đứa dã chủng, sao nhà chúng ta lại đen đủi gặp phải hai người bọn họ cơ chứ!"
*Dã chủng: Chỉ người không có cha hoặc mẹ, ở đây mang tính châm biếm và xỉa xói.
"Na Na, những lời này mẹ con ta nói với nhau thì được, nhưng đừng để ba con nghe thấy, nếu không... Hừ, ông ta sẽ lại vì người ngoài mà dạy dỗ mẹ con chúng ta đó. Con hôm nay chưa được thấy vẻ mặt đó của ông ta, dọa người đến nhường nào!"
Vân Na nghe vậy, vẻ mặt giận dữ: "Ba lại giúp bọn họ?"
Lý Đàn nói đến đây cũng tức giận: "Còn không phải vì bị đứa tiện nhân nào đó mê hoặc sao..."
Vân Na siết chặt quả đấm, lạnh lùng hừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tram-trieu-cua-tong-giam-doc/2149801/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.