Chương trước
Chương sau
Khi hai người xuống thì cả nhà đã ngồi trong phòng ăn. Anh cô hôm nay cũng về nhà.

" Hai đứa nhanh lại ngồi đi". Hai người nghe bà nội nói thế thì cũng gật đầu nhanh chóng đi đến ngồi xuống.

Trên bàn hôm nay có rất nhiều món ưa thích của cô. Mọi người quây quần vừa ăn vừa nói. Không gian vô cùng ấm áp, hạnh phúc.

" À, phải rồi Tuyết Nhi cô út của con sắp về nước rồi" Ba cô lên tiếng nói. Người vừa được nhắc đến chính là em gái của ba cô. Thật ra cô nhỏ của cô sau khi học xong trung học liền đi du học thỉnh thoảng mới về nước thăm mọi người. Đây cũng là một trong số hiếm hoi người thương cô khi cô bị mọi người trong gia đình không quan tâm.

Khi nào ạ" cô bình thản nói.

Chắc là tuần sau thôi" bà cô vui mừng nói.

'Lần này cô về luôn hay gì. Không phải không lâu trước đây mới về ạ" cô tò mò lên tiếng.

" Con bé bảo với ta là lần này sẽ về nước định cư luôn không đi nữa. Nó bảo muốn phát triển sự nghiệp trong nước nên về. Dù sao thì về nhà mình thì vẫn tốt hơn" ông cô giải thích.

Cô nghe vậy cũng gật đầu. Cô nhỏ của cô là một nhà thiết kế thời trang tài năng.

Cả nhà dùng bữa xong thì liền ra phòng khách uống trà, ăn tráng miệng.

Mọi người con xin phép đi nghỉ sớm" Lưu Hạo mệt mỏi xin phép.

' A Hạo con hôm nay sao thể có chuyện gì sao. Vừa nãy dùng bữa cũng không nói gì" mẹ cô lo lắng hỏi han.

" Con không sao mọi người dừng lo. Con nghỉ sớm đây mai con còn đu làm" Anh cô nói xong liền đi lên phòng.

Cô nhìn thấy vừa uống trà vừa nhìn Lưu Hạo.

' Để con lên xem có chuyện gì. Mọi người đừng lo lắng quá" cô nói rồi nối gót theo anh mình.

Còn anh thấy hai người như thế thì cũng không tò mò. Dù sao thì họ cũng là anh em có lúc cũng cần tâm sự với nhau.

Một lúc sau cô bước xuống sắc mặt không có gì nghiêm trọng



Mọi người yên tâm anh ấy không sao đâu chỉ làm việc nhiều quá mà thôi".

Mọi người nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm.

" Ừ. Thôi cũng muộn rồi mọi người cũng nên đi nghỉ thôi. Hai đứa ở lại hay về".

Dạ mai còn việc bận nên con về cùng anh ấy" cô lên tiếng nói.

" Vậy thì về đi, muộn quá đi đường nguy hiểm lắm" bà cô với gương mặt hiền hậu nhắc nhở.

Anh và cô thấy thì liền gật đầu xin phép ra về.

Trên xe.

Khi xe bắt đầu chạy, anh liền hạ vách ngăn xuống.

Rồi ôm cô vào lòng cúi đầu hôn lên môi cô.

" Ưm... Thiên" tay cô bấu chặt vào áo của anh.

Lưỡi anh cạy mở hàm răng của cô rồi luồn lách vào bên trong cuốn lấy lưỡi của cô. Lưỡi anh tru du khám phá khắp khoang miệng cô.

Một lúc sau cô cảm thấy sắp không thở được nữa liền vươn tay đập nhẹ vào lưng anh mà nhắc nhở. Anh thấy thế liền rời khỏi môi cô.

Anh tì trán mình lên trán cô, ánh mắt hai người va phải nhau, nhìn nhau đắm đuối, miệng thở dốc.

Anh yêu em nhiều lắm bảo bối" bỗng nhiên được anh thổ lộ tình cảm như thế cô liền ngượng ngùng, mặt hơi đỏ quay đi tránh ánh nhìn nóng bỏng của anh như đang muốn thiêu đốt cô.

Anh thấy cô quay đi mặt hơi đỏ thì liền phát ra tiếng cười trầm thấp.

Bảo bối em ngại sao" anh lên tiếng trêu cô.

Cô nghe thế liền xù lông mà nói" Cái đồ vô sỉ nhà anh".



" Ừ anh vô sỉ nhưng cũng chỉ vì em mà vô sỉ" anh cười nói rồi liền cúi đấu xuống hôn lên môi cô một lần nữa. Khi cô chưa kịp phản ứng thì đã thấy môi hai người chạm vào nhau rồi. Nụ hôn lần này trở nên cuồng nhiệt hơn khiến cô không thể ngăn cản anh nên cũng dần chấp thuận mặc anh muốn làm gì thì làm.

Môi anh di chuyển xuống cổ cô rồi đến xương quai xanh xinh đẹp đầy gợi cảm của cô. Mỗi nơi anh đi qua đều để lại dấu ấn của mình. Những dấu ấn đó tựa như những bông hoa nhỏ đầy rực rỡ in trên nền da trắng mịn của người phụ nữ.

Còn cô thì thở dốc không ngừng, tay đưa lên đầu, cổ anh mà xoa. Miệng cô rên lên những tiếng vụ vặt kích thích dục vọng trong con người của anh.

Tay anh cũng không yên phận mà cởi bỏ lớp áo vét của cô, mở hết nút áo sơ mi. Hiện ra ngay sau đó cạp gò bồng nằm trong áo lót. Đôi gò bồng phập phồng lên xuống do nhịp thở của cô càng kích thích anh.

Anh cúi xuống hôn lên rãnh ngực của cô khiến cho cô tê dại một trận run người lên.

"Um..".

Tay ăn đặt lên một bên gò bồng mà sờ, sau đó bóp mạnh một cái khiến cô đau đớn nhẹ mà kêu lên.

" A, Thiên nhẹ thôi anh".

Anh chỉ dám mơn trớn, hôn, sờ nắn bên ngoài áo trong của cô bởi hai người họ vẫn còn trên xe.

Mộ lúc sau thì xe về đến Âu gia.

A Niên và Ngô Phong xuống xe chỉ thông bado đã đến chứ không dám mở cửa như mọi lần. Có ngu mà bây giờ bảo họ mở cửa xe. Từ lúc từ Lưu gia về lão đại của bọn họ vừa lên xe đã kéo vách ngăn xuống thì bọn họ chỉ biết nhìn nhau mà hiểu thôi. Lão đại của họ cũng thật là sao cứ gấp gáp đến thế. Không thể chờ đến lúc về nhà rồi làm sao.

Còn hai nhân vật chính của chúng ta thì khi nghe thấy tiếng thông báo của A Niên mới dừng lại. Anh sửa soạn qua cho mình rồi cởi ado vét của mình phủ lên người cô rồi bế cô lên.

"Mở cửa". Anh ra lệnh.

Ngô Phong nghe liền tiến đến mở cửa cho anh.

Cô kể từ lúc mở cửa là nhắm mắt rúc vào ngực anh trốn tránh.

" Lưu hết đi, không có gì thì đừng làm phiền tôi" anh lạnh lùng lên tiếng.

" Vâng" hai người A Niên và Ngô Phong cúi đầu mà nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.