Trên thực tế, Dương Thần hy vọng cái tên “Mười bảy” này sẽ mãi mãi đượcchôn giấu tận sâu trong tim hắn, không nên nhắc đến trước mặt Lâm NhượcKhê và hắn, đây không phải là không có dũng khí đối diện mà là khôngmuốn mang đến phiền phức không đáng có.
Tình cảm của hai người đến mức nào cũng không cần nói nhiều nữa, những cái đã qua thì cứ để nó qua.
Lâm Nhược Khê cúi đầu cười nhạt nói
- Đã là mẹ ruột của Lam Lam, em cảm thấy nên cho Lam Lam đi đến đó mộtchút, cứ cho là không phải được mai táng ở đó nhưng cũng nên để trongtiềm thức của đứa nhỏ có một nhận thức.
Dương Thần hơi ngạc nhiên
- Không cảm thấy khó chịu?
- Không có mà
Lâm Nhược Khê lắc lắc đầu
- Bất kể đã từng có chuyện gì, bây giờ người ở bên cạnh anh là em, em mới là người chiến thắng, không phải sao?
Dương Thần quay đầu nhìn cô bạn nhỏ Lam lam với khuôn mặt nhỏ đang mơmơ màng màng nghe người lớn nói chuyện, hắn nói với cô bé với vẻ mặtnghiêm túc
- Bé mập, mẹ con là người mẹ phóng khoáng nhất, lươngthiện nhất trên đời, sau này lớn lên rồi phải hiếu thảo với mẹ, có biếtkhông?
Lam Lam gật đầu thành thật nói
- Lam Lam rất ngoan
Lâm Nhược Khê đứng cạnh liếc Dương Thần một cái
- Lúc đầu không biết là ai, dám nói trước mặt con là sẽ giết em vậy.
Dương Thần cứng cổ, lúng túng cười nói
- Ha ha, đang nói chuyện này lại kéo qua chuyện kia…. lúc đó anh khôngphải vì bị em khiến cho mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1273656/chuong-1504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.