Đường Uyển còn mang theo vài người hầu của Đường gia theo người, dùng hai chiếc xe thương vụ tặng một hộp lớn bọc giấy màu hồng, xem ra là có ý muốn chúc tết.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, điều này cũng không có gì không đúng, vả lại cho dù sau lưng Dương Thần không có quan hệ gì với Đường Quyển, chỉ cần Viên Dã có quan hệ bên ngoài với Đường Đường, Đường gia và Dương gia liền có thể gọi là ‘đồng minh’.
Chỗ lễ vật tuy quý giá, đa phần là đông trùng hạ thảo tuyệt đối chính tông, ngoài ra còn có đại Hồng Bào, thậm chí còn có cà phê chính tông Lam Sơn được trồng trên núi Lam Sơn ở Jamaica cao một ngàn sáu trăm thước so với mặt nước biển.
Không thể không nói, Đường Uyển rất dụng tâm chuẩn bị, cơ hồ chọn mua đồ từ phạm vi toàn thế giới, đương nhiên, cũng có Dương Thần – người biết phân biệt hàng hóa nhận ra.
Chờ đám người Đường gia đặt đồ vật xuống rồi yên lặng đi ra khỏi đại viện, chỉ để lại mẹ con Đường Uyển trong phòng khách.
Dương Thần cũng không vội đi ra ngoài, ôm Lam Lam ngồi ở một bên, vừa xoa cái bụng vì ăn no mà căng tròn của cô bé, vừa nghe mọi người nói chuyện phiếm.
Dương Công Minh tương đối yêu thích bộ dáng của mẹ con Đường Uyển, có chút từ ái hỏi Đường Đường vài câu, dặn dò cô theo mẹ học nhiều thêm vài thứ, còn cho Đường Đường một phong bao lì xì.
Nha đầu tùy tiện Đường Đường từ nhỏ tới lúc học đại học càng ngày càng hiểu chuyện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1273516/chuong-1364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.