Sau khi Ninh Quang Diệu nói xong, hốc mắt đã hơi ửng đỏ, rưng rưng, đầy vẻ sám hối.
Lâm Nhược Khê đưa lưng về phía ông ta, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Cô trầm mặc một hồi lâu, mới khẽ thở ra một hơi, lạnh lùng nói:
- Không cần... Tôi đã không hận ông, thì nói gì đến chuyện tha thứ cho ông.
Hiện tại tôi sống rất tốt. So với trước kia, hiện tại tôi có thể làm chuyện tôi thích làm. Bên cạnh tôi có người thân, có chồng mình, còn có con của mình. Tôi đã thỏa mãn rồi.
Nếu Thủ tướng Ninh thật sự muốn tôi có được một cuộc sống tốt, mong ông về sau không nên lại tới tìm tôi nữa. Tôi không muốn có quan hệ gì với ông.
Trên mặt Ninh Quang Diệu chợt lóe lên chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại đầy đau thương.
- Nhược Khê, ngay cả nhìn cha một cái con cũng không muốn sao? Cha thật sự đã không có cách nào bù đắp được cho con nữa sao?
Con là con ruột của cha! Nếu con không tin cha thật lòng muốn làm một người cha tốt, cha đáp ứng con, mặc kệ con muốn cái gì, cha đều cho con!
Cha cũng không còn trẻ nữa, không còn có thể minh mẫn được bao nhiêu năm. Cha chỉ mong có thể cố gắng hết sức bù đắp cho những thiếu sót của một người làm cha như cha.
Nếu con bằng lòng, cho dù con muốn cha giao lại vị trí gia chủ Ninh gia cho con, cha cũng không hề oán hận một câu!
Nghe Ninh Quang Diệu bất ngờ nói ngay cả "vị trí Gia chủ" cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1273317/chuong-1165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.