Từ sau khi thực hiện tất cả các tu vi mà không dẫn đến Thiên Kiếp, Dương Thần đã buông xuôi việc tu luyện tu vi của mình, biết rõ khoảng cách kỳ độ kiếp thứ hai, tu vi còn kém xa, nhưng ngược lại cũng thấy yên tâm nhiều hơn.
Đương nhiên Dương Thần cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán với cuốc sống thường ngày, vẫn giống như một đạo sĩ tu luyện bình thường, đến và đi không để lại dấu vết, cách sống chốn hồng trần mới là cái hắn thích nhất. Cả ngày giống như các vị cao nhân kia không phải là tác phong của hắn.
Một đường bay nhanh chóng, trong nháy mắt đã đi qua hai tình, tốc độ này ở kỳ Hóa Thần cũng chỉ là bình thường thôi.
Khi đi tới một dãy núi vô danh, Dương Thần hướng về phía Lục Hoa Đình và Hách Trường Đỉnh vẫy tay một cái, liền lập tức rơi xuống một cánh rừng rậm.
Hai người sớm có chút mất kiên nhẫn, thầm suy nghĩ, con cháu Dương gia cũng thật là giảo hoạt. Cũng cách Trung Hải ít nhất mấy trăm km. Không ngờ lại giấu xa tới như vậy.
Suốt từ hồi đầu tháng 9, khu rừng trong núi mây đen từng mảng, bóng đêm từng lớp.
Ánh trăng như những chiếc răng sói cong cong chiếu xuống.
Hách Trường Đỉnh và Lục Hoa Đình nhìn xung quanh, cũng không phát hiện ra điều gì đó đặc biệt.
- Linh đan của ngươi được đem giấu ở đây sao?
Hách Trường Đỉnh không thấy nơi nào có thể giấu, cảm giác sẽ không thu hoạch được cái gì.
Dương Thần xoay người lại, khuôn mặt cười kỳ một cách đầy ẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1273149/chuong-997.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.