Ngày hôm sau thì Lạc Vô Song vẫn có thói quen dậy rất sớm, tuy nhiên thì hôm nay cô lại cảm nhận được sự ấm áp đang lan tỏa khắp cơ thể, còn thấy gối nằm hôm nay không được mềm mại lắm, tuy cũng có mềm nhưng nó vẫn có gì đó khá rắn chắc, dưới bụng cũng truyền đến cảm giác hơi nặng, tựa như có vật gì đó đang đè lên vậy.
Đến khi cô ngước mắt lên nhìn thì đã nhìn thấy gương mặt phóng đại của Tiêu Uẩn đang ở rất gần mình, một tay thì kê cho cô ngủ, tay còn lại thì đặt ở bụng của cô, cứ như vậy mà anh đã ôm cô ngủ cả đêm. Nghĩ đến đây thì Lạc Vô Song có chút ngượng ngùng, dù rằng buổi tối hôm trước họ cũng đã ngủ cạnh nhau, nhưng chỉ đơn thuần là bỏ đi cái cái gối ôm lớn mà thôi, còn hôm nay thì cứ như dính sát vào nhau vậy… Điều này làm cô thấy ngượng quá đi mất.
Lúc này Lạc Vô Song còn có ý định lấy tay của anh ra rồi lặng lẽ rời giường, nhưng Tiêu Uẩn lúc này lại ôm cô chặt hơn, còn nhẹ nhàng dụi đầu vào tóc của cô, còn hôn lên đỉnh đầu của cô một cái, nói:
- Không cần dậy sớm như vậy, ngủ thêm một chút đi.
- Bữa sáng… Em… Em còn phải nấu bữa sáng.
- Không sao, chút nữa bảo Trần Thịnh mua là được rồi. Hôm nay em ngủ thêm đi, ngoan nào.
Và cuối cùng thì Tiêu Uẩn thật sự không có ý định bỏ tay của anh ra khỏi người cô, cũng không có ý định buông cô ra, cứ như thế mà ôm chặt cô ở trong lòng, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, giống như là ru cô ngủ vậy. Nhưng Lạc Vô Song đã tỉnh táo mất rồi, cô không thể chợp mắt thêm nữa, đến lúc này cô mới chú ý đến gương mặt của anh.
Dáng vẻ của Tiêu Uẩn bình thường luôn mang gương mặt lạnh lùng, pha chút khó gần, có khi còn bị xem là nhăn nhó. Nhưng phải công nhận rằng anh rất đẹp trai.
Bàn tay của cô cứ như thế mà không khống chế được muốn chạm thử một chút, lúc này cô cũng giật mình khi biết bản thân đã lỡ chạm vào tóc của anh, nhưng Tiêu Uẩn vẫn không có phản ứng, cứ như vậy mà cô lại chạm vào trán của anh, rồi mi mắt, sau đó chạy dọc xuống sóng mũi, rồi dừng ở bờ môi kia, đây chính là thứ đã lấy đi nụ hôn đầu của cô đây sao! Hừm… Nói sao nhỉ? Bờ môi của anh có chút lành lạnh, cũng rất đẹp nữa, lúc này Lạc Vô Song đang không biết bản thân đã mân mê đôi môi đó trong vô thức, bất chợt bàn tay nhỏ lại bị Tiêu Uẩn nắm lấy.
Một tay ở eo ôm chặt lấy cô, sau đó kéo cô lại và cứ như thế hôn lấy môi cô. Hành động bất ngờ của Tiêu Uẩn cũng khiến cô giật mình, nhưng sau cái giật mình đó thì cô cũng chỉ nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của anh. Nói chung thì Lạc Vô Song vẫn hôn khá tệ nhưng ít nhất cô không còn nín thở như lần đầu nữa, đến đây thì Tiêu Uẩn lại thả tay cô ra nhưng lại cố ý đưa tay lần mò khắp cơ thể, hiển nhiên hành động đó của anh làm cho Lạc Vô Song ngại ngùng và có ý đẩy anh ra.
Đến khi hôn được một lúc thì anh mới lưu luyến mà buông cánh môi nhỏ bị hôn đến sưng đỏ kia ra, anh còn cười một cái, dịu dàng nói:
- Vợ à, mới sáng sớm đừng kích thích anh như vậy, anh không giỏi kiềm chế như em tưởng đâu.
- Ai kích thích anh chứ.
- Còn không phải là em sao? Sáng sớm đã sờ soạng anh, cái này không phải kích thích anh thì là gì?
Hai chữ “sờ soạng” của Tiêu Uẩn càng làm cho gương mặt của Lạc Vô Song phải đỏ hơn, cái tên này sau lại nói ra đơn như vậy chứ? Đúng là ngượng chết cô rồi. Tuy nhiên thì Tiêu Uẩn có vẻ như rất hài lòng, một buổi sáng như vậy cũng không tệ lắm nhỉ?
[…]
Sau khi tách nhau ra thì Lạc Vô Song phi vào nhà vệ sinh trước, riêng Tiêu Uẩn thì phải nhắn tin cho Trần Thịnh để chuẩn bị bữa sáng đã.
Nhìn một loạt căn phòng thì anh liền dừng ở chỗ bức ảnh cưới trên đầu giường, nói thẳng ra thì tấm ảnh cưới này không phải của họ, chỉ là tìm bừa một khuôn mẫu rồi ghép mặt vào thôi, cho nên nhìn vào nó chẳng có chút hồn nào. Bây giờ anh có nên chuẩn bị đi chụp một bộ ảnh cưới khác chưa nhỉ? Liệu Lạc Vô Song có chấp nhận không ta? À đúng rồi, đến cả hôn lễ nữa, hay là anh nên tổ chức lại hôn lễ nhỉ? Chắc vậy rồi… Anh phải bù đắp cho vợ mình chứ.
Sau khi Lạc Vô Song chuẩn bị xong thì đến lượt Tiêu Uẩn, tuy nhiên thì sau khi anh chuẩn bị xong lại từ phía sau ôm lấy Lạc Vô Song, cô cũng có chút giật mình, nhưng vẫn phải nhỏ giọng, nói:
- Có chuyện gì vậy?
- Vợ à, buổi sáng này anh phải đi bàn công việc với Trình Đinh. Nhưng em gái của cậu ta bị điên đó, anh sợ lắm.
Nếu là em gái của Trình Đinh thì cô có nghe qua Trình Kiêu Ức nhắc qua vài lần, tuy rằng không quá tài giỏi nhưng cũng xuất thân từ một trường Đại học nổi tiếng ở nước ngoài - đó chính là trường Đại học danh giá Zina, còn là người Châu Á hiếm hoi săn được học bổng của Zina nữa chứ, cho nên thực lực của cô gái đó so với Trình Đinh chỉ có hơn chứ không hề kém.
Một cô gái xuất sắc như vậy mà qua miệng của Tiêu Uẩn lại biến thành “kẻ điên” sao? Tiêu chuẩn của anh đúng là kì lạ, cô không hiểu được.
- Vợ, em thắt cà vạt cho anh đi.
Lạc Vô Song cũng không phản đổi, sau khi chọn trong số những chiếc cà vạt của anh thì cuối cùng cô cũng chọn được một cái, sau đó thì liền chuẩn bị thắt cho anh. Nhưng Tiêu Uẩn quá cao khiến cô không choàng được, anh cũng hiểu ý nên liền cúi thấp xuống, cứ như vậy để cô dễ dàng thắt cho anh.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Lạc Vô Song khi đang nghiêm túc làm gì đó đúng là rất thú vị, đợi khi cô thắt xong thì anh liền hôn vào môi của cô một cái, vui vẻ nói:
- Cảm ơn vợ.
Nhìn Tiêu Uẩn nhe răng cười cũng làm cho Lạc Vô Song chỉ biết lắc đầu, tên nam nhân này bắt đầu có những dấu hiệu tha hóa rồi, cũng ấu trĩ hơn rồi… Cái này có được xem là “Có mấy ai bình thường khi yêu?” không nhỉ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]