Chương trước
Chương sau
Nhưng ông trời đâu có dễ dàng cho ai cái gì, trong lúc hai người đang chim chuột với nhau thì ở bên ngoài lại vang lên gõ cửa, cả hai đang hôn nồng nhiệt cũng phải khựng lại, bốn mắt nhìn nhau rồi phải nhanh chóng tách nhau ra.

Lúc này Tiêu Uẩn cũng đi đến mở cửa, đập vào đôi mắt sáng quắc như chim ưng của anh là hình ảnh đứa em gái quý hóa của mình, thấy anh trai có vẻ không vui lắm nên Tiêu Tú Trân cũng sợ hãi mà nuốt ực một tiếng, rồi lại cười khờ khạo, nói:

- Cái đó… Em tính mượn Đậu Đậu đêm nay có được không chị dâu?

Lạc Vô Song đang ngồi trên giường, cơ thể thì đã sớm được che chắn bởi chăn rồi, tuy nhiên thì nhờ Tiêu Tú Trân nhắc mà cô mới nhớ… Đứa nhỏ Đậu Đậu vẫn còn ở trong phòng từ nãy đến giờ, bất chợt gương mặt của Lạc Vô Song có chút đỏ lên, rồi lại nói:

- Được… Cứ đưa nó đi đi.

Rất nhanh thì Tiêu Tú Trân đã tung tăng đi vào phòng, còn bế Đậu Đậu lên tay, nhưng cô ấy cũng liếc qua được tình hình bây giờ hình như không đúng lắm… Nếu nói Tiêu Uẩn không mặc áo thì là bình thường đi, còn chị dâu sao hôm nay lại trùm chăn kín mít thế kia? Nhưng, để ý kĩ một chút thì Tiêu Tú Trân có thể nhìn thấy dây áo của Lạc Vô Song đang bị lệch sang một bên. Ồ, cô ấy biết rồi nha, bảo sao sắc mặt của ông anh nhà mình lại khó coi như vậy.

Ôm được Đậu Đậu trong tay thì Tiêu Tú Trân còn nhỏ giọng nói đủ cho Tiêu Uẩn nghe:

- Anh hai nhẹ nhàng thôi, ngày mai chị ấy còn đi học nữa đó.

- Được rồi, bây giờ em lăn đi được rồi đó.

Tiêu Tú Trân chỉ bĩu môi nhưng vẫn phải ngoan ngoãn rời đi, lúc này Tiêu Uẩn phải chốt khóa cửa lại, sau đó lại nhìn về phía của Lạc Vô Song, với cái ánh mắt nóng rực đó thì cô còn tưởng bản thân sẽ không thoát được đêm nay rồi. Nhưng ngay khi anh vừa định hôn xuống thì điện thoại của cô lại vang lên, bây giờ lại là bốn mắt nhìn nhau, Lạc Vô Song liền nói:

- Chờ… Chờ một chút đã.

Tiêu Uẩn cảm thấy có chút tổn thương, nhưng anh vẫn gật đầu, sau đó thì thay vì anh để cô an ổn nghe điện thoại thì anh lại ôm lấy cơ thể của cô, còn đặt cô ngồi ở trong lòng mình, nhẹ nhàng hôn lên cổ của cô. Chú ý thì điện thoại của Lạc Vô Song hiện lên ba chữ “Trịnh Hiếu Nghĩa”, tên này chắc không phải nữ đâu nhỉ? Cơ mà anh cũng chưa từng nghe đến cô quen biết ai có tên này đó.

- Có chuyện gì vậy?

- [Lạc papa, hôm nay con đọc báo thấy Celine của papa lên báo rồi? Có cần con giúp papa xóa nó đi không?]



- Không vội, đợi thêm chút nữa rồi xóa, tôi lại muốn xem ai đang có ý đồ với Celine của.

- [Vậy papa đang làm gì thế? Có tiện nói chuyện không]

Lúc này Lạc Vô Song mới giật mình nhớ lại “vị trí” của bản thân, vốn dĩ cô còn muốn đi xuống giường nhưng cả cơ thể đã sớm bị Tiêu Uẩn ôm chặt, anh còn cố ý cắn nhẹ lên vai của cô, khiến cho Lạc Vô Song phải kêu lên một tiếng “ah”. Nhưng Lạc Vô Song đã nhanh chóng che miệng của mình lại, vốn cô tưởng đầu dây bên kia không nghe, nhưng một giây sau Trịnh Hiếu Nghĩa lại nói:

- [Lạc papa, vừa rồi có ai mới la à! Đừng nói papa ức hiếp gái nhà lành nha. Dù rằng papa là nữ nhưng đừng chơi trò kích thích vậy chứ!]

- Nói đủ chưa? Đủ rồi thì cút đi.

- [Ái chà, xem ra bị con nói đúng rồi chứ gì. Lạc papa, nói một tin cho người mừng nè, cuối tháng sau con và Hàng Thái Phi sẽ quay về Đế Đô đó]

- Biết rồi, giờ thì lượn đi.

Mặc dù ở đầu dây bên kia Trịnh Hiếu Nghĩa còn muốn nói thêm gì đó nhưng ở bên đây Lạc Vô Song đã tắt máy, riêng cái tên vô sỉ nào đó lại giả vờ vô tội, nhìn cô rồi lại nhỏ giọng nói:

- Em nói chuyện xong rồi sao? Vẫn còn sớm mà, nói thêm một chút cũng không sao đâu.

Ừ thì nói thêm một chút đúng là không sao thật, nhưng cô sợ nếu cô nói thêm thì cái cổ và vai của cô sẽ bị cắn nát mất, bây giờ nhìn theo từ cổ đến vai có chỗ nào là không đỏ đâu? Tiêu Uẩn đâu phải tuổi Tuất đâu mà cắn người hoài vậy chứ.

- Vô Song, anh thật sự sắp phát điên rồi, bây giờ phải làm gì đây?

Lạc Vô Song nghe thì nghe rất rõ nhưng cô lại không đáp, tại sao tên này lại có thể thản nhiên nói ra hết những gì mà anh đang suy nghĩ vậy nè? Không biết ngại sao? Tiêu Uẩn nói Tiêu Tú Trân đứt dây thần kinh xấu hổ, nhưng cô thấy anh cũng y như vậy, đều không biết xấu hổ!

Đến đây thì Tiêu Uẩn liền ôm lấy Lạc Vô Song, rồi nhẹ nhàng hôn lên cổ của cô, sự kích thích này khiến cho cô phải rên rỉ một tiếng. Trong khi cả hai đang nóng ran thì chuông điện thoại lại vang lên, nhưng lần này không phải của cô… Mà là của Tiêu Uẩn!



Cả hai lại nhìn nhau đầy ái ngại, cuối cùng thì vẫn phải tách nhau ra, cô thì ngồi một bên, còn Tiêu Uẩn thì ngồi bên cạnh, còn mân mê tay của cô, vừa cầm điện thoại vừa hôn nhẹ một cái.

- Có chuyện gì vậy?

- [Tiêu Uẩn, em chỉ muốn nhắc nhở anh thôi. Ngày mai anh có một cuộc hẹn với Trình Đinh, đương nhiên anh biết người đi cùng anh ấy là ai rồi đó. Vốn dĩ em muốn gọi cho chị dâu cơ, nhưng theo như Trân Trân nói thì giờ này chị dâu hay đọc sách, em cũng không muốn phiền chị ấy. Hừm, Trình Mẫn kia không dễ chọc đâu.]

Người gọi đến là Trương Mỹ Kiều, cô ấy vừa là em họ vừa là cộng sự đắc lực của Tiêu Uẩn ở công ty. Còn người mà cô ấy nhắc đến chính là trợ lý kiêm em gái của Trình Đinh - nhị tiểu thư tập đoàn Trình thị - Trình Mẫn.

Vì được gia đình nuông chiều từ bé nên cô ấy khá ngang bướng, từ nhỏ đã rất thích Tiêu Uẩn, còn có lần bắt ép Tiêu Uẩn phải hứa là đợi cô ấy nữa, bây giờ Trình Mẫn đã quay về sau nhiều năm đi du học, đương nhiên việc Tiêu Uẩn đã kết hôn cũng chưa ai nói gì cho cô ấy cả. Lần này quay về Đế Đô, chắc hẳn là đang muốn Tiêu Uẩn thực hiện lời hứa lúc còn bé.

Lúc này Tiêu Uẩn mới nhớ lại ngày hôm đó Trình Đinh đến nhà anh, cậu ta còn nhìn anh bằng cặp mắt đồng cảm, còn vỗ vỗ vai anh, nói:

- Tiêu Uẩn, cậu nên giáo dục tư tưởng cho vợ cậu trước nhé. Chúc cậu may mắn.

Khi đó anh còn chưa hiểu tại sao cậu ta lại nói thế, nhưng bây giờ anh hiểu rồi… Ôi mẹ ơi, ám ảnh cuộc đời thật chứ.

Kết thúc cuộc gọi với Trương Mỹ Kiều thì sắc mặt của Tiêu Uẩn cũng không được tốt lắm, Lạc Vô Song liền khó hiểu, cô nghiêng đầu hỏi:

- Tiêu Uẩn, có chuyện gì xảy ra sao?

- Có đó vợ, ngày mai em phải cứu anh.

Lạc Vô Song càng khó hiểu. Cứu là cứu làm sao? Cứu là cứu kiểu gì? Cô… Cứu anh á? Nhưng tại sao?

Bây giờ trong đầu của Lạc Vô Song đã hiện lên bảy bảy bốn mươi chín câu hỏi khó hiểu, tuy nhiên thì đêm hôm đó cả hai cũng không xảy ra chuyện gì, ít nhất thì anh cũng đã hôn được vợ mình, tối đó cũng được ôm vợ đi ngủ, xem như thu hoạch cũng không tồi… Chỉ là ngày hôm sau lại phải đối mặt với Trình Mẫn, cô gái này thật sự rất đáng sợ!

#Yu~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.