Chương trước
Chương sau
Đến buổi chiều thì mọi người cũng đã được chuẩn bị không gian bếp để nấu ăn và lượt đánh giá trò chơi cuối cùng, ở lượt thi lần này thì ai được quán quân sẽ nhận được một kỉ niệm chương do chủ của nông trường trao tặng, mặc dù không đáng giá là bao nhiêu nhưng tinh thần là chính.

Còn về Lạc Vô Song thì sau khi được sự nài nỉ từ Tiêu Tú Trân và Vũ Hàn thì cô cũng đã đồng ý, tuy nhiên đi kèm đó là ba điều kiện bí mật mà cô chưa tiết lộ. Hiển nhiên là việc so sánh giữa điều kiện và cái bụng đói meo thì hai con người đó lựa chọn điều kiện rồi.

Mặc dù với đầu óc thiên tài như Lạc Vô Song thì chắc hẳn điều kiện sẽ không bình thường chút nào. Nhưng! Nhưng con người không ăn thì sẽ chết đó, họ không muốn chết đâu!

Chốt xong kèo thì Lạc Vô Song cũng đã đứng ra để thi đấu, hiển nhiên khi Lạc Như Song nhìn thấy cô thì cô ta cũng biết bản thân sẽ không thắng nổi rồi. Vì sao à?

Nhớ lại những năm hai người mười ba, mười bốn tuổi thò Lạc Thiết Vinh và Nhiếp Linh Vân phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi để tìm sự hợp tác, lúc đó trong nhà chỉ còn lại Lạc Như Song và Lạc Vô Song mà thôi. Khi đó Lạc Như Song đã định sẽ nhịn đói chờ cha mẹ về chứ nhất quyết là không chịu ăn cơm người hầu nấu, riêng Lạc Vô Song thì ăn rất ngon lành. Về sau nữa thì Nhiếp Linh Vân thấy con gái… Ý là thấy Lạc Như Song không thích cơm do người hầu nấu nên đã để họ nghỉ việc, rồi cứ như thế mà mỗi lần trước khi ra ngoài bà ấy sẽ nấu vài món để ở nhà, đợi Lạc Vô Song và Lạc Như Song tan học thì sẽ tự ăn.

Nhưng Lạc Như Song là một người tham lam nên cô ta thường xuyên giấu hết thức ăn mà mẹ chuẩn bị lên, còn chuyện Lạc Vô Song có đói hay không thì cô ta cũng không quan tâm. Tuy nhiên thì giấu được một lần, hai lần, cùng lắm là ba lần thì Lạc Vô Song đã biết rồi, nhưng cô không nói ra… Vì Lạc Vô Song biết rằng cho dù mình có nói thì cha mẹ cũng chẳng quan tâm đâu, nói ra làm gì cho tốn thời gian. Cho nên từ đó trở đi, mỗi lần tan học thì cô sẽ ghé sang chợ một chút, mua một ít nguyên liệu, hiển nhiên cô cũng biết rằng bản thân mặc đồng phục ra chợ thì các cô chú ở trong chợ sẽ thương tình mà cho nhiều một chút, cứ như thế mà suốt ba năm liền Lạc Vô Song đã thân thiết với không ít tiểu thương ở trong chợ, còn có người chỉ dạy cho cô nấu mấy món ăn phức tạp, cũng chẳng biết từ lúc nào mà tay nghề của cô cũng được nâng lên không ít. Mặc dù so với nhiều người thì cô không là gì cả, nhưng so với Lạc Như Song thì cô thắng chắc rồi.

Cuộc thi bắt đầu thì Lạc Vô Song vẫn chỉ nhìn một mớ nguyên liệu kia, bây giờ cô nên bắt tay từ đâu nhỉ? Để xem tối nay cho bọn họ ăn cái gì đây? Nhìn qua một lượt thì cô lại nảy lên ý này.

Cuối cùng sau hơn ba phút suy nghĩ thì cô đã bắt tay vào công việc chính, nhưng mà Tiêu Tú Trân lại khá ngạc nhiên khi nhìn thấy chị dâu của mình đang… Nhồi bột? Đúng rồi, cô đang nhồi bột đó, nếu vậy thì cô đang chuẩn bị làm bánh sao?

Nhưng một giây sau đó thì cái ý nghĩ làm bánh của Tiêu Tú Trân đã bị vả một cái đau điếng, tiếp theo đó là Lạc Vô Song lại để cục bột sang một bên. Rồi lại tiếp tục pha pha trộn trộn cái gì đó trông rất cầu kì, tựa như là cô đã cho rất nhiều gia vị vào trong cái bát lớn kia vậy. Bất chợt Vũ Hàn lại cười nói:

- Ồ, là sốt Mole sao? Không ngờ cô ấy cũng biết làm món này đó.

- Sốt Mole?

Lý Tinh Thần cũng có nghe qua về món sốt này, hình như nó còn được món sốt chocolate cay và mang đậm nét đặc trưng của ẩm thực Mexico. Nhưng nó sẽ mất khá nhiều thời gian để tạo nên được món sốt có độ hoàn hảo đạt chuẩn đó, hơn nữa vì nó được làm nên từ rất nhiều gia vị cho nên cũng sẽ khá khó khăn cho gia giảm gia vị… Mà với một cuộc thi quy mô đơn giản như vậy thì Lạc Vô Song đâu nhất thiết phải nấu món này chứ? Đúng là điên thật mà.

Cô định lấy đao mổ trâu ra giết gà à? Suy nghĩ của thủ khoa đúng là kì lạ… Lý Tinh Thần không hiểu, cũng không hiểu muốn hiểu nữa rồi.



Tiếp theo sau đó thì Lạc Vô Song lại chuẩn bị… Kéo mì? Đúng! Cô đang kéo mì truyền thống của Trung Quốc, nói chính xác thì nó được gọi là mì trường thọ, nhưng mà mì kết hợp với sốt Mole sao? Có khả quan hay không vậy?

Cuối cùng thì thời gian cũng sắp kết thúc và món ăn của mọi người cũng đã hoàn tất các khâu cuối cùng, riêng Lạc Vô Song thì không hề cầu kì, cô chỉ đặt lên đĩa một ít mì, một ít thịt bò đã áp chảo, rồi một ít khoai tây chiên, một chút hành tây, rồi liền rưới sốt lên nó, thế là hoàn thành!

Nhưng điều khiến họ bất ngờ hơn là trong mâm của cô lại còn có thêm một cái gì đó nữa, khoan đã… Là bánh sinh nhật hả? Nhưng cô đã làm nó từ lúc nào chứ? Lẽ nào là lúc cô đang ngồi chờ sốt Mole đạt được hương vị tuyệt hảo cuối cùng, trong thời gian đó thì họ cũng thấy cô đang làm gì đó nhưng họ chỉ nghĩ là cô đang chuẩn bị cho món ăn mà thôi, ai mà ngờ đâu thứ cô chuẩn bị là một cái bánh kem!

Mà nghĩ cũng lạ, hôm nay là ngày gì mà lại khiến cho Lạc Vô Song chuẩn bị bánh kem chứ? Còn có mì trường thọ nữa… Nghĩ ngợi một chút thì Vũ Hàn mới giật mình, phải rồi, hôm nay là sinh thần của “người đó”, thảo nào cậu ta nói mà, trong suốt ngày hôm nay Lạc Vô Song luôn cố gắng xếp hạng nhất không phải là để chọc tức cậu ta, mà là cô cố ý để được chọn hai mươi nguyên liệu cho món sốt Mole đặc biệt này, cô gái này quả nhiên là có dụng tâm… Nhưng mà nói sao thì “người đó” cũng đâu có ở đây, cô hà cớ gì phải tốn công như vậy chứ?

Tiếp theo, thời gian thi đấu kết thúc thì mọi người đều đang chuẩn bị đưa thành quả cho ban giám khảo để chấm điểm, thì đúng lúc này Phùng Dĩ Nguyên lại đứng trước nhiều người, rồi lại dõng dạc nói:

- Chắc hẳn mọi người chưa biết, nông trường này hiện tại đã được quân đội mua lại để phục vụ cho quân đội nước nhà. Hôm nay chúng ta rất may mắn là có sự hiện diện của cựu lão tướng lừng danh, xin mời ngài… Thượng Tướng Quân, Quân Mộ Phàm.

Tất cả mọi người điều kinh ngạc đến cả Vũ Hàn cũng há hốc theo, tuy nhiên khi cậu ta nhìn sang phía của Lạc Vô Song thì có vẻ như cô không ngạc nhiên lắm, lẽ nào cô đã biết trước chuyện này rồi sao? Mà sao biết được chứ, lão tướng Quân đã lùi về sau rất lâu rồi, bây giờ quân đội cũng chỉ nghe theo sự chỉ huy của Thiếu Tướng Quân Chí Hàn - con trai của ông ấy thôi mà.

Nhưng mà, nhưng mà… Cái này là trùng hợp thôi sao? Cậu ta không tin! Có quỷ mới tin!

Lúc Lão tướng Quân Mộ Phàm bước đến chỗ Phùng Dĩ Nguyên thì ánh mắt của ông ấy đã dừng lại ở chỗ của Lạc Vô Song, còn cười một cái nữa, hiển nhiên Lạc Vô Song cũng vui vẻ nở một nụ cười với ông ấy. Sau đó thì Quân Chí Hàn và Quân Chí Thành còn có cả Quân Chí Diệp cũng xuất hiện ngay ở phía sau, Quân Chí Diệp nhìn thấy cô liền ra sức vẫy tay, còn hớn ha hớn hở cười rất vui vẻ nữa.

Tiêu Tú Trân thì hóa đá luôn rồi… Ôi cứu tui với trời ơi, chết rồi, chết rồi… Sao mà dượng ba, anh họ, em họ còn có ông nội thông gia đều ở đây vậy? Sao không ai nói gì hết vậy? Mà khoan đã, cái dáng vẻ của ông nội thông gia nhìn thấy chị dâu lại là sao nữa đây? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?

Trải qua nhiều người trình bày món ăn của mình thì cuối cùng cũng đã đến Lạc Vô Song, cô vẫn rất nhẹ nhàng đặt món ăn lên bàn của giám khảo. Quân Mộ Phàm liền nhìn cô, còn bĩu môi nói:

- Lại nấu cái gì đấy?

#Yu~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.