Trải qua một trận hú hồn chim én với ngựa thì Lạc Như Song có vẻ đã ngoan ngoãn hơn rồi, cô ta không chỉ không đến tìm cô gây sự nữa mà còn rất biết điều khi tránh mặt cô.
Nhưng có vẻ như người ta hay nói là song sinh thai sẽ có cái gọi là “tâm linh tương thông” nên cả hai cứ liên tục chạm mặt, tuy nhiên thì Lạc Vô Song lại cho rằng cái này là “oan gia ngỏ hẹp” thì có!
Giống như lần này, Tiêu Tú Trân lại thấy có chỗ bắn cung ở đằng kia, mà Tiêu Tú Trân cũng biết bắn một chút nên đã kéo tay của Lạc Vô Song đến đó chơi. Không ngờ ở đây lại có thể gặp Lạc Như Song và đồng bọn, Vũ Hàn liền thở dài, nói:
- Sao đi đâu cũng gặp vậy trời.
Ngay cả Tiêu Tú Trân cũng gật đầu tán thành, nhớ là trước khi đến đây là cầu trời khẩn phật rồi mà, sao vẫn không hết xui xẻo vậy chứ. Đến cuối cùng thì cả nhóm của Lạc Vô Song cũng không thèm chơi bắn cung nữa, thay vào đó là về lại lều của họ.
Sau đó thì Lạc Vô Song đã đến chỗ của Phùng Dĩ Nguyên, còn ba người kia thì lại tự tìm thú vui cho bản thân.
Phùng Dĩ Nguyên nhìn thấy cô liền niềm nở nói:
- Đàn chị, hôm nay chị ngầu thật đó.
- Giáo sư Phùng, thầy gọi tôi đến đây là để khen thôi sao?
Đương nhiên là không rồi, thật chất mục đích của Phùng Dĩ Nguyên muốn nói là về chuyện đổi chỗ ngủ cho cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-toan-nang-trong-dau-chi-co-ly-hon-/3359759/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.