Chương trước
Chương sau
Trải qua một buổi giảng giải lý thuyết thì Tiêu Tú Trân cũng đã leo được lên lưng ngựa, nhìn dáng vẻ của cô ấy cực kỳ hào hứng, tuy nhiên vì là lần đầu chơi nên Lạc Vô Song phải cầm dây cương rồi đưa chú ngựa ngoan ngoãn đi vài vòng ở khu đất này.

Không cần nói thì cũng biết Vũ Hàn và Lý Tinh Thần đã chơi cực kỳ vui, riêng cô gái thích thể hiện như Lạc Như Song thì cũng chỉ dám cho ngựa đi một cách nhẹ nhàng, chẳng khác gì một người mới học cả. Riêng Tiêu Tú Trân thì đã rất thích thú, cô ấy còn muốn cưỡi nhanh hơn nhưng lại sợ chị dâu mắng, cuối cùng vẫn phải nghe theo chị dâu.

Khoảng chừng mười phút sau, lúc đó Tiêu Tú Trân đã quen hơn với việc cưỡi rồi nên Lạc Vô Song cũng buông dây cương cho cô ấy tự mình đi, không cần nói cũng biết Tiêu Tú Trân đã vui vẻ như thế nào.

Bất chợt trong lúc Tiêu Tú Trân đang đi một cách bình thường thì lại có một vấn đề đột nhiên phát sinh, con ngựa mà Lạc Như Song đang điều khiển lại không nghe lời cô ta nữa, cứ như vậy mà điên cuồng chạy xung quanh làm cho ai nấy đều lo sợ. Còn Tiêu Tú Trân thì cũng đã phát hoảng lên rồi, cô ấy dù sao cũng là lần đầu cưỡi ngựa kia mà!

Nhiều bạn thấy tình hình không ổn liền nhanh chóng đi gọi giáo sư và nhân viên của trường đua, còn Lạc Vô Song lại thấy không kịp, đợi bọn họ đến đây thì chắc chắn là cả Lạc Như Song và Tiêu Tú Trân đều bị thương.

Cuối cùng Lạc Vô Song đành gọi lớn:

- Vũ Hàn!

Vũ Hàn nghe thấy liền nhanh chóng đem ngựa mình đang cưỡi đi để ở một bên, còn nhờ Lý Tinh Thần trông chừng hộ. Trong khi mọi người vẫn còn đang nhốn nháo lo lắng thì cả Lạc Vô Song và Vũ Hàn đã chạy vào chỗ trường đua, ai nấy nhìn thấy đều hét lớn bảo họ quay lại, nhưng rồi thì vẫn chậm một bước, con ngựa của Lạc Như Song đã tông trúng ngựa của Tiêu Tú Trân, khiến cho Rem phát hoảng mà chạy loạn.

Bây giờ chỉ có thể kìm hãm mỗi người một con thôi, Vũ Hàn nhìn Lạc Vô Song nói:

- Tớ sẽ lo Lạc Như Song.

- Được.



Lúc này thì Lạc Vô Song liền chạy sang chỗ của Tiêu Tú Trân, cô gái kia bình thường ngang ngược mạnh mẽ vậy thôi, chứ gặp tình huống kiểu này cũng sợ chết khiếp, cô ấy cứ nắm chặt dây cương và có ý trấn an Rem. Nhưng có vẻ như chú ngựa vẫn còn rất hoảng sợ nên càng phi càng nhanh hơn, còn Tiêu Tú Trân thì chỉ biết ngồi trên lưng ngựa mà hét lớn. Đương nhiên Lạc Vô Song biết cách đó không có tác dụng rồi, liền nói:

- Tú Trân! Đừng hét nữa, em phải giữ chặt lên lưng ngựa, đừng làm Rem hoảng thêm!

Tiêu Tú Trân nghe được giọng của chị dâu liền cắn răng kìm chế sự sợ hãi của mình, lúc này Lạc Vô Song bắt đầu tính toán quỹ đạo của Rem có thể sẽ chạy đến, quả nhiên sau đó thì Rem cũng đã từ từ giảm tốc độ và Lạc Vô Song có thể chạy kịp nó.

Khi này thì các giáo sư và nhân viên cũng đã đến, nhân viên đang chuẩn bị nhập cuộc thì Vũ Hàn đã nói:

- Đừng vào đây, đừng làm bọn nó hoảng nữa. Mẹ kiếp, con ngựa này bị điên à!

Có vẻ như Vũ Hàn tức giận rồi, đây cũng là lần hiếm hoi mọi người nhìn thấy hotboy nổi giận đó, nhưng mà… Nhìn soái ghê á.

Ở chỗ của Lạc Vô Song, cô cũng đã bắt được quỹ đạo của Rem, sau đó liền nói với Tiêu Tú Trân buông dây cương ra, cô ấy nghe thấy cũng chỉ biết làm theo, cuối cùng thì Lạc Vô Song đã nắm được dây cương, một thân nhanh nhẹn liền nhảy lên lưng ngựa ngồi ở phía sau của Tiêu Tú Trân. Sau đó thì cố gắng kìm hãm lại Rem, đến đây thì Rem cũng đã bình tĩnh lại và Tiêu Tú Trân cũng được cứu rồi.

Kết thúc một buổi luyện tập thì Lạc Vô Song đã cưỡi Rem đi vào khu an toàn, lúc này cô mới nhẹ nhàng nhảy xuống, rồi đưa mắt nhìn Tiêu Tú Trân, nói:

- Tú Trân, ổn không?

- Em sắp chết rồi… Em… Hồn lìa khỏi xác rồi…

Lạc Vô Song cũng chỉ cười nhẹ, rồi cũng đỡ Tiêu Tú Trân từ trên lưng ngựa xuống, có lẽ cô ấy đã sợ đến mức chân tay đã mềm nhũn, đây là lần đầu tiên cô ấy cưỡi ngựa, và chắc chắn cũng là lần cuối cùng cô ấy cưỡi nó… Quá sợ hãi rồi.



Hiển nhiên sau đó Vũ Hàn cũng đã cứu được Lạc Như Song, cô ta sau khi được đưa xuống ngựa thì đã khóc lóc ỉ ôi, riêng Vũ Hàn thì vô cùng chán ghét, nói:

- Đã không biết cưỡi mà cứ đua đòi, nếu không phải Vô Song lương thiện thì tôi cũng mặc kệ sống chết của cô rồi.

Nói xong thì Vũ Hàn cũng đưa ngựa về chuồng, Lạc Vô Song và Tiêu Tú Trân cũng chỉ nhìn chị ta mà không thêm gì cả. Nhưng đi được một đoạn thì Tiêu Tú Trân mới nói:

- Chị dâu nè… Cái cô chị Lạc Như Song kia của chị không biết cưỡi ngựa hả? Em còn tưởng cô ta biết đó, thấy nói mạnh miệng quá trời.

- Có đào tạo, nhưng không có năng khiếu.

- Mà chị đúng là làm em mở mang tầm mắt đó. Học giỏi nè, xinh đẹp nè, biết châm cứu cứu người nè, biết bốc thuốc nè, còn biết cưỡi ngựa nữa! À không, nói đúng hơn là cưỡi ngựa rất điêu luyện. Chị dâu, chị đúng là toàn năng thật đó! Vô Song, cái tên này đặt đúng ghê.

Nhưng Lạc Vô Song chỉ cười nhạt, chắc hẳn là chỉ có Tiêu gia và những người bạn thân như Vũ Hàn hay Lý Tinh Thần mới cho rằng hai chữ “Vô Song” là theo nghĩa tốt đẹp.

Nhớ lại lúc trước Lạc Thiết Vinh và Nhiếp Linh Vân đã từng nói rằng bọn họ chỉ định đặt tên cho Lạc Như Song mà thôi, còn tên của cô thì đặt cái gì chẳng được. Khi đó thì ông nội của cô mới nhíu mày, còn nói rằng nếu như họ không muốn đặt thì để ông ấy đặt cho.

Ban đầu cô có tên là “Lạc Như Ánh”, nhưng rồi không biết tại sao lại biến thành “Lạc Vô Song” nữa, mặc dù cái tên “Vô Song” nghe thì rất tài năng vô cùng đúng không? Nhưng qua suy nghĩ của “cha mẹ” thì vô ở đây là không có tài cán gì, “Vô Song” cũng ám chỉ cô là phế vật không có tài cán.

Cô sớm đã quen rồi, nhưng mà sau khi đến Tiêu gia, ai nấy đều nói rằng cái tên “Vô Song” của cô là người cực kỳ tài giỏi, cả văn cả võ đều song toàn, là một người vô cùng tuyệt vời.

#Yu~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.