Hôm sau, sau khi kiểm tra lại một lần nữa, bác sĩ nói với vợ chồng ông Phương rằng bây giờ tình trạng của Tiểu Vũ đã không còn đáng lo, chỉ cần uống thuốc cho chỗ máu bầm tan đi, và tích cực gợi lại những ký ức trước đây thì cơ hội hồi phục hoàn toàn rất cao, nhưng thời gian thì ít nhất cũng phải vài tháng. Hai ông bà nghe xong, cảm ơn bác sĩ rồi nhẹ nhõm về phòng bệnh của Tiểu Vũ.
Hai ngày sau, Lâm Tiểu Vũ bấy giờ mang thân phận Phương Ngọc Vân được xuất viện về nhà. Ông bà Phương chăm sóc cô rất tốt nên Tiểu Vũ thật sự nghĩ rằng mình là con họ. Hai người đưa cô về nhà, lại dẫn đi khắp nhà nói là để cô nhanh nhớ lại. Nhưng Lâm Tiểu Vũ không có chút ấn tượng, vì căn bản cô đâu phải Phương Ngọc Vân!
Sau khi đi khắp nhà, cô trở về phòng của "mình". Bây giờ đã có thể gọi cô là Ngọc Vân rồi. Cô hỏi Du Ngọc trước khi mất trí nhớ tính cách mình như thế nào, Du Ngọc nói trước khi mất trí nhớ cô là một cô con gái ngoan ngoãn, luôn nghe lời, rất giỏi giang, hiền lành lại hiếu động, rất đáng yêu. Du Ngọc càng kể càng nhớ con gái mình. Không biết con bé ra sao rồi? Sau khi bà đi rồi Ngọc Vân mới đến ngồi bên bàn trang điểm. Những thứ này cô đã từng sử dụng sao? Sao bây giờ cô thấy nó thật mới mẻ, như chưa từng thấy bao giờ. Còn cái bàn học và cái giá sách to đùng này nữa, chúng đều rất lạ lẫm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-the-than/550413/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.