"Cuối tuần này?" Thanh âm lạnh lùng truyền tới, Từ Thiếu Bạch nghi hoặc hỏi. Lê Thanh Tuyết dịu dàng đáp: "Dạ!" Nên hy vọng anh hãy bớt chút thời gian. Trước, dù Từ Thiếu Bạch có bận bịu đến đâu, nhưng dù Lê Thanh Tuyết thỉnh cầu thì anh vẫn sẽ để tâm một chút. Ngoại trừ tình yêu, những gì Lê Thanh Tuyết mong muốn Từ Thiếu Bạch đều đáp ứng cho cô, nên là Lê Thanh Tuyết đang tràn ngập hy vọng. Đôi lông mày trên khuôn mặt người đàn ông nhíu chặt để lộ cặp mắt sắc lạnh. Suy nghĩ một hồi lâu, Từ Thiếu Bạch hờ hững đáp: "Cuối tuần tôi có việc rồi, không thể đến được, sẽ bù cho em sau." Dứt lời, anh ngay lập tức cúp máy, chẳng hề cho Lê Thanh Tuyết bất kỳ cơ hội mở lời nào. Từ Thiếu Bạch nhìn chằm chằm chiếc điện trong tay, tâm tư anh dấy lên vài suy nghĩ, nhưng dáng vẻ từ đầu đến cuối luôn giữ nguyên một trạng thái. Ở bên chỗ Lê Thanh Tuyết, khuôn mặt cô viết rõ hai chữ thất vọng. Nói không buồn thì chính là nói dối, nhưng biết làm sao được, công việc của Từ Thiếu Bạch bận rộn như vậy mà, đáp ứng cô thật sự rất khó. Lê Thanh Tuyết tự an ủi bản thân mình, cô chắc chắn rằng sẽ có một ngày Từ Thiếu Bạch ngồi bên dưới chứng kiến cô tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu. Lê Thanh Tuyết thầm đặt quyết tâm. Lễ trao giải cũng tới, diễn ra song song với Bạch Ngọc Lan ở trung tâm thành phố, tuy quy mô nhỏ hơn rất nhiều nhưng Lê Thanh Tuyết vẫn cảm thấy cực kỳ vinh dự khi được đặt chân tới đây. Lần đầu tiên cô được tham dự đó. Tuy vậy, Lê Thanh Tuyết vẫn chỉ là một nghệ sĩ vô danh, không thể tránh khỏi sự coi thường từ những người khác, đặc biệt là nhân vật trong hội trường. Chẳng được đi thảm đỏ, đã thế cô còn liên tục bị nhân viên tỏ thái độ khó chịu, thậm chí là xô đẩy. Lê Thanh Tuyết chỉ biết im lặng mà nhẫn nhịn. Trợ lý tức đỏ cả mặt, liên tục giẫm mạnh chân xuống nền đất, bất bình thay cho Lê Thanh Tuyết: "Sao bọn họ dám đối xử với chị như vậy chứ? Còn lương tâm không trời? Em phải đòi lại công bằng cho chị!" "Được rồi bỏ đi em! Nhịn được gì thì nên nhịn!" Lê Thanh Tuyết vô cùng biết điều, kéo cô nhóc đang hùng hổ chuẩn bị lao đến cãi nhau tay đôi với người ta. Ở trong giới giải trí hỗn loạn này, Lê Thanh Tuyết đương nhiên biết được vị thế quan trọng ra sao, nên cô tự biết thân biết phận. Chỉ là người con gái không muốn cô nhóc bên cạnh vì mình mà chịu uất ức. Hai người được dẫn vào bên trong hội trường. Trợ lý tò mò hỏi: "Chị Lê, hôm nay Từ tổng không chịu đến ủng hộ cho chị ư? Hai người là vợ chồng mà!" Chuyện Lê Thanh Tuyết kết hôn cũng chỉ có mình cô ấy biết. "Anh ấy bận!" Trên môi Lê Thanh Tuyết nở nụ cười gượng gạo: "Thôi, chúng ta đừng nhắc đến Từ Thiếu Bạch nữa." Cô nàng vội vàng đánh trống lảng sang vấn đề khác. Thất vọng là thật! Nhưng cũng chỉ có thể bất lực mà chấp nhận thôi. Cuối cùng, kết quả được công bố, Lê Thanh Tuyết từng vô cùng hào hứng, cô tự tin với biểu hiện trong bộ phim vừa mới kết thúc, nhưng giải thưởng lại thuộc về Đào Nguyệt Giang, đối thủ một mất một còn với Lê Thanh Tuyết, đã thế cô ta còn ở trên Lê Thanh Tuyết một bậc. Đào Nguyệt Giang là sao hạng B đang tích cực được lăng xê, người chống lưng phía sau cũng được gọi là lớn, có khả năng sẽ trở thành tiểu hoa tuyến một. Và Đào Nguyệt Giang là bạn học với Lê Thanh Tuyết hồi cấp ba, tuy nhiên quan hệ giữa hai người chẳng được tốt đẹp cho lắm. Bước vào phòng thay đồ, gọi là phòng thay đồ thôi chứ nơi này đâu có khác gì cái nhà kho, Lê Thanh Tuyết ngồi phịch xuống ghế, lặng lẽ thở dài ra một hơi, nét mặt chán nản. Hôm nay quá nhiều chuyện xui xẻo rồi, hiện giờ cô chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon. Đang nghỉ ngơi thì có tiếng mở cửa, là Đào Nguyệt Giang, cô ta dương dương tự đắc tiến vào, chán ghét đánh giá người con gái đang ngồi trên ghế. Khoanh tay trước ngực, Đào Nguyệt Giang hừ lạnh một tiếng mỉa mai: "Ơ kìa Từ phu nhân, cô vẫn còn thời gian ngồi đây rảnh rỗi nhỉ? Không đi giữ chồng à, Từ Thiếu Bạch chuẩn bị bị người khác cướp mất rồi kìa." Lê Thanh Tuyết giật mình, cô híp mắt nhìn Đào Nguyệt Giang, dù biết cô ta biết quan hệ giữa mình và Từ Thiếu Bạch, đến giờ Đào Nguyệt Giang vẫn chưa công khai ra bên ngoài, tuy nhiên, Lê Thanh Tuyết vẫn cảm thấy bất an. Những lời mà người phụ nữ đứng trước mặt vừa nói làm cô vô cùng nghi hoặc. Ý là sao chứ? Giữ chồng? Cô ta đang có ý gì? "Xem vẻ mặt kia của cô có vẻ vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra nhỉ?" Đào Nguyệt Giang cười khẩy, nhếch môi khinh bỉ giơ chiếc điện thoại lên, đập vào mắt Lê Thanh Tuyết là hình ảnh Từ Thiếu Bạch. Cô chưa kịp định thần thì giọng nói đã cất lên: "Chồng cô hôm nay đã đến tham dự lễ trao thưởng Bạch Ngọc Lan kìa. Chắc cô không rõ đâu nhỉ, Từ Thiếu Bạch đến vì Thái Hy Tịnh đấy. Người Từ Thiếu Bạch yêu chính là Thái Hy Tịnh, nên cái ghế Từ thiếu phu nhân mà cô đang ngồi chuẩn bị mất rồi." Thiếu chút nữa Đào Nguyệt Giang đã cười thành tiếng, cô ta vô cùng hả hê vì bản thân chuẩn bị giẫm đạp Lê Thanh Tuyết xuống dưới chân mình. Thứ mà Đào Nguyệt Giang đã không có được vậy thì Lê Thanh Tuyết cũng đừng mong có được. Người con gái mím môi, lặng lẽ quan sát Từ Thiếu Bạch đang tĩnh lặng hướng mắt lên sân khấu kia, lời Đào Nguyệt Giang nói vẫn còn văng vẳng bên tai. Lồng ngực Lê Thanh Tuyết ngày một nặng nề, cổ họng bỗng chốc nghẹn ứ lại. Cô tự hỏi, tại sao Từ Thiếu Bạch có mặt ở đó? Chẳng lẽ giống như những gì Đào Nguyệt Giang nói? Không thể nào! Lê Thanh Tuyết tự nhủ, cô ta chỉ đang chia rẽ cô và Từ Thiếu Bạch thôi. Đào Nguyệt Giang ghét cô như vậy cơ mà. Cố gắng giữ bình tĩnh, Lê Thanh Tuyết mỉm cười đáp trả: "Đào Nguyệt Giang, anh ấy đến đấy chẳng qua là vì công việc thôi, ai mà không biết Từ Thiếu Bạch là ông chủ công ty giải trí lớn chứ? Cho nên cô chẳng cần đứng đây gây chia rẽ tôi cùng anh ấy đâu." "Hờ hờ, Lê Thanh Tuyết, cô vẫn tự lừa mình dối người nhỉ?" Đào Nguyệt Giang lạnh lùng mở miệng: "À quên mất, cái danh Từ thiếu phu nhân đấy đã khiến cô mờ mắt rồi còn gì. Hừ, để tôi xem cô đắc ý được bao lâu, chả qua chỉ là thế thân cho người ta, tự hào lắm chắc?" Nụ cười trên khuôn mặt Lê Thanh Tuyết bỗng chốc cứng đờ, toàn thân người con gái lạnh toát: "Cô có ý gì?" Thế thân? Cô vẫn chưa hiểu ý Đào Nguyệt Giang đang muốn ám chỉ. "Ý trên mặt chữ đấy!" Như thể đạt được mục đích, người phụ nữ mở một tấm hình lên, giơ ra trước mặt Lê Thanh Tuyết: "Cô nhìn đi, đây chính là Thái Hy Tịnh đấy. Xem xem, cô ấy rất giống cô, đúng chứ? Tôi có lòng tốt cho cô biết, Lê Thanh Tuyết à, Thái Hy Tịnh chính là bạch nguyệt quang trong lòng Từ Thiếu Bạch đấy. Từ tổng cực kỳ yêu Thái Hy Tịnh, và lý do anh ấy cưới cô cũng vì gương mặt cô giống với người anh ấy yêu thôi. Đêm nay, Từ Thiếu Bạch đích thân đến đấy đã chứng minh tất cả rồi, hai người bọn họ còn lên hot search cơ." Chứng kiến biểu hiện của người trước mặt, Đào Nguyệt Giang thật sự muốn cười thật to, Lê Thanh Tuyết cuối cùng cũng bại trận dưới tay cô ta rồi. Người con gái mấp máy môi: "Không thể nào! Cô đừng hòng lừa gạt tôi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]